Chương 9-1 Ba thích khách (1)
Núi Thái Bạch, ngọn núi cao nhất dãy Tần Lĩnh, cao 3771m so với mặt nước biển, nằm ở đường ranh giới giữa Bắc và Nam của Trung QuốcĐi tiếp là đồng cổ Quan Trung, dựa vào căn cứ thống trị của nhà Hán và nhà Đường, ra Đồng Quan để chiến đấu với thiên hạ. Lùi lại là bồn địa Hán Trung, được Lũng đòi Thục (1), theo đúng kiểu đối đầu giữa rồng của Gia Cát Khổng Minh, giữ lấy Tứ Xuyên giàu tài nguyên, an phận ở Tây Nam, ung dung mưu tính tiến về phương Bắc. Đây là trung tâm địa lý của Trung Quốc – trung quốc của Trung Quốc. Cái gọi là “thiên hạ tranh đoạt” thật ra đều là “tranh đoạt quyền đất đai” – địa lợi. Chiếm được địa lợi thì cướp được thiên hạ, một là Quan Trung ở Tây Bắc, hai là U Yến ở Đông Bắc. Thời Ngũ Đại Thập Quốc, Tây Bắc chiếm ưu thế; sau đó Đông Bắc chiếm ưu thế. Ngoại lệ duy nhất là Thái Tổ Chu Nguyên Chương chọn Giang Hoài làm căn cứ, định đô ở Nam Kinh, thống nhất Trung Quốc. “Ở đây có thể có thiên hạ” Người đàn ông cao to, nhuộm tóc nâu ria nâu, đắp sống mũi cao, mắt màu xanh làm nhìn ra biển mây mù phía xa, quay trở lại Trường học Thiên Quốc. Giờ anh ta không phải Tần Bắc Dương, anh ta là thích khách số 1 nước Đức – Adolf Luxembourg. Cô ta không phải chủ nhân đám thích khách – A U 18 tuổi – mà nhờ việc hóa trang, đã biến thành quý phụ 40 tuổi, nữ thích khách số 1 Nam Dương, Lâm Kiều Nga. Sau hai người bọn họ là thích khách số 1 nước Mỹ, thiên sứ Micheal da đen – người duy nhất không hóa trang. Cửu Sắc lần đầu lên núi Thái Bạch, nhìn khá giống lạc đà không bướu ở núi tuyết Andean Peru. Lưng núi trần gai góc đầy vân. Đại Gia Hải còn có tên Thái Bạch Hải, còn có Nhị Thái Bạch Hải và Tam Thái Bạch Hải, tất cả trong veo như gương, soi rõ từng cọng lông, sâu không thấy đáy. Hồ lớn nhất là hồ Ngọc Hoàng, khói phủ mờ mịt, là dạng tiêu biểu cho hồ bị đóng băng và băng xói mòn, đều là phần còn lại của sông băng của kỷ Đệ Tứ. Núi Thái Bạch có sự phân bố thay đổi theo chiều dọc, từ dưới lên lần lượt là đai gỗ sồi Trung Quốc, đai nhuệ xỉ, đai phía Đông sông Liêu, rừng vành đai hồng hoa, đai hoa ngưu bì, đai gỗ linh sam Ba Sơn, đai thảo điền vĩnh viễn Cao Sơn, kéo thẳng đến ngọn núi tuyết đọng quanh năm không một ngọn cây cọng cỏ. Bỗng dưng một khối tuyết lớn lăn xuống, lao vào mặt nước. Biến cố bất ngờ xảy đến. Một luồng khói xanh xuất hiện từ giữa hồ, dần dần che khuất màu xanh của bầu trời trên mặt hồ. Chỉ trong chốc lát, mặt hồ đã ngập tràn khói xanh, trời đất mù mịt, đáy hồ có tiếng nổ ầm ĩ như tiếng chặt cây tùng đỏ họ hoàng đàn… Có người nói đây là những linh hồn bị hại chết oan trên núi Thái Bạch quấy phá, nhưng thật ra đây là hiện tượng tự nhiên của khí hậu núi cao. Thời Thiên Bảo Đại Đường, Quan Trung gặp hạn hán nặng, Kinh Triệu Doãn lấy một thùng nước biển cầu mưa, quả nhiên mưa rào xối xả. Từ đó về sau, chỉ cần khua chiêng gõ trống ở hồ sâu là gió thồi vù vù, tuyết rơi tháng Sáu. Thời xưa, khi hành quân qua chân núi, người ta phải đi thật lặng lẽ, bằng không sẽ làm kinh động thần núi Thái Bạch, toàn quân bị đất đá chôn vùi. Lên đỉnh núi cao nhất có hình tam giác, cũng chính là điểm cao nhất của dãy Tần Lĩnh – Bạt Tiên Đài. Trên đài có một ngôi miếu cổ. Cửu Sắc nhảy lên đỉnh đầu tiên, tựa như thần thú lạc đà không bướu nhả nuốt mặt trăng mặt trời của trời đất. Bạt Tiên Đài, hạc giữa bầy gà, sao quanh trăng sáng của cả dãy núi, theo lời Đỗ Công Bộ là “Giá gì lên mút đỉnh chơi/Núi non bốn cõi trông vời bé con” (2). Tần Bắc Dương dõi mắt về xa, nhìn Tần Xuyên ở phía Bắc, sông Vị Hà mênh mang, đường bờ ruộng dọc ngang tung hoành. Đường vòng quanh co, nhiều góc khuất tối, ngay trước mắt là những vách núi hai bên là dãy núi Tần Lĩnh kéo dài tưởng chừng như vô tận, phía Nam cũng là bồn địa Hán Trung trùng trùng điệp điệp. Có người nói, năm ấy, ở Bạt Tiên Đài, sau khi Vũ Vương phạt Trụ, Khương Tử Nha phong thần, phong thần bảng rơi xuống đây. Tần Bắc Dương suýt định quỳ lạy thì A U lại níu anh lại, cảnh cáo, “Đừng quên giờ anh đang là người Đức!” “Tuân mệnh, nữ sĩ Lâm!” Anh cố ý trả lời bằng tiếng Đức để đám thích khách phía sau nghe được. Bọn họ đi xuống Bạt Tiên Đài gió thổi ù ù, đến trước một tòa nhà kiên cố có cánh cửa khắc ba chữ to: Thiên Triều Môn. Đi qua cánh cổng là ngọn núi bao quanh một quảng trường nhỏ, trước mặt là bài phường đá năm gian thích chữ “Thánh Thiên Môn”. Một đại điện ngói lưu ly gồm chín gian với bậc thang cẩm thạch, nhìn nguy nga không hề thua kém điện Thái Hòa của Tử Cấm Thành, trên viết “Vinh Quang Đại điện”. Trước nhà Thanh, đây chắc chắn là hành vi đại nghịch bất đạo, vi phạm quy chế, sẽ bị tru di cửu tộc. Ba người khách không mời mà đến, tự đi lên theo hai bên bậc thang. Cột gỗ trinh nam sừng sững trong đại điện, ngai vàng lộng lẫy, tấm biển đề chữ “Thái Bình nhất thống” phía trên, cột trụ hai bên có hai câu đối lớn… Thiên mệnh tru yêu sát tận quần yêu vạn lý hà sơn quy hóa nhật Vương hách tư nộ bột nhiên nhất nộ lục quân giới trụ sính uy phong Tần Bắc Dương đọc xong cảm thấy hai câu đối này thật chẳng ra sao, giống vào rừng làm giặc cướp chứ không phải là đại vương núi non. Một người đàn ông ngồi trên ghế, tuổi chừng 30, mặc áo khoác voan ngày hè, lộ ra bắp thịt nở nang, má phải có một vết sẹo. Thế mà lại là A Hải! Vì sao hắn lại ngồi trên ngai? A Hải liếc nhìn Tần Bắc Dương, A U và Micheal, nhưng may sao có Cửu Sắc giả dạng thần thú Nam Mỹ đẹp mắt khiến hắn cảm thấy hứng thú. A Hải vỗ tay bôm bốp ba tiếng, tiếng trống vang lên dồn dập ngoài đại điện như lục quân tụ hội thời cổ đại, thiên quân vạn mã sắp xuất chinh. Người người nườm nượp tiến vào đại điện, có thiếu niên mười mấy tuổi, có thanh niên trai tráng, có cả ông lão đã sáu mươi. Bọn họ hoặc mặc áo tay rộng, hoặc khoác trường bào, đầy đủ các phong cách triều Đường, triều Minh, triều Thanh, Dân quốc… Tất cả đều là thích khách! Tần Bắc Dương đã vào hang cọp, đến tổ chim của đám thích khách. Đây chẳng phải là giấc mơ hoàn thành lời thề suốt 12 năm qua của anh sao? Tự tay giết thích khách, phá hủy sào huyệt của chúng, báo thù rửa hận vì cha mẹ nuôi của mình. Anh nhận ra người thiếu niên mặc Hán phục, khoảng 15 – 16 tuổi, cao gầy, môi lún phún ria, da trắng mịn màng, búi tóc cao, tầm tuổi với tiểu Hoàng tử triều Đường trong quan tài – đó là thiếu niên Trung Sơn. Kẻ thù giết cha của Tần Bắc Dương – thích khách Lão Cha không có ở đây… Không thấy Mạnh Bà của Trường học Thiên Quốc, không có thợ săn thú trấn mộ lão Kim, không có thầy Mặt Nạ Quỷ tiên phong đạo cốt. Những người đó đâu rồi? A U hóa trang thành người phụ nữ trung niên quỳ một gối xuống, hai tay ôm quyền, nói tiếng Quảng Đông tiêu chuẩn, “Lâm Kiều Nga đến từ Tân Lang, Nam Dương, đại diện cho anh em thích khách Nam Dương, chúc mừng tân chủ nhân núi Thái Bạch đăng cơ!” Tần Bắc Dương cũng quỳ một chân, nói tiếng Đức, “Adolf Luxembourg của nước Đức, đại diện cho Liên minh Thích khách ở châu Âu, chúc mừng tân chủ nhân núi Thái Bạch đăng cơ!” A Hải chỉ khẽ gật đầu, không biết là hiểu hay không hiểu? Thiên sứ Micheal nói tiếng Anh, “Micheal từ nước Mỹ, đại diện cho Liên minh Thích khách Bắc Mỹ, chúc mừng tân chủ nhân núi Thái Bạch đăng cơ!” A Hải xoa cằm, “Mời ba vị bình thân! Bản nhân đã từng nghe về danh tiếng của ba vị, đều là trụ cột của Liên minh Thích khách, nay được gặp quả thực vinh hạnh của núi Thái Bạch, là phúc ba đời của A Hải!” “Kiều Nga nhận được điện báo của ngài liền xuất phát từ Nam Dương vạn dặm xa xôi. Adolf và Micheal còn đi lâu hơn ta, vì để chúc ngài đăng cơ, cũng để đến bái yết thánh điện Viễn Đông của Liên minh Thích khách. Nửa thế kỷ nay, núi Thái Bạch đã hiển hách lừng danh trong giới thích khách toàn cầu” “Ba vị quả là có lòng! A Hải vô cùng cảm kích! Vốn núi Thái Bạch chúng tôi có chủ nhân cha truyền con nối của một gia tộc. Có điều ba tháng trước, một chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Chủ nhân A U của chúng tôi tập luyện thích khách đạo, bất hạnh mà rơi xuống vách núi, hương tiêu ngọc vẫn” Nói đến đây, A Hải vờ vịt rơi vài giọt nước mắt, viền mắt sưng đỏ, đúng là trình độ diễn cấp ảnh đế. “Tôi rất tiếc!” A U đang ngụy trang thành Lâm Kiều Nga người Nam Dương tỏ vẻ bi thương. Tần Bắc Dương âm thầm nghĩ, cô gái này trước đây dùng kỹ thuật diễn lừa anh và Anna, sau đó lại lừa Từ Thụ Tranh ở chùa Vân Cư – Phòng Sơn – Bắc Kinh, cướp quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường đã chết, giờ lại còn có màn biểu diễn này. Quá đáng sợ! “Chuyện của A U là ngoài ý muốn, là bất hạnh của núi Thái Bạch! Bất hạnh của Liên minh Thích khách! Gia tộc Thiên Quốc trải qua bao khổ đau vậy mà giờ đã tuyệt hậu, không còn người thừa kế. Chủ nhân A U từng đưa ra quy củ rằng A Hải ta sẽ kế thừa vị thế chủ nhân. Các lão huynh đệ ở đây đều có thể làm chứng!” _________ Chú thích: (1) Nghĩa là được voi đòi tiên. Đây là một câu trích dẫn trong tác phẩm “Hồng Lâu Mộng”, cũng là một điển tích về tài tác chiến của Gia Cát Khổng Minh. (2) Bài thơ “Trông núi” trong tập “Vọng nhạc – Đại Tông phù như hà” của Đỗ Phủ.