Chương 9-2 Ba thích khách (2)
Đám thích khách bên dưới nhao nhao phụ họa, “Đại nhân A Hải trung thành tạn tâm, võ công cao cường, hành sự dứt khoát, lập công vô số! Xứng đáng kế thừa vị thế chủ nhân!”Tần Bắc Dương liếc về đám người đang bắn như súng liên thanh, chỉ thấy có thiếu niên Trung Sơn không nói không rằng, giận mà không dám nói, vẫn giữ vẹn nguyên tấm lòng thơ ngây, không phụ họa như đám người lớn lật lọng. A U tiếp tục nói bằng tiếng Quảng Đông, “Các hạ sống được lòng người, đây mới là vì mục đích chung! Sau khi về, ba người chúng tôi chắc chắn sẽ truyền bá rộng khắp điều này cho các thích khách trong Liên minh. Tân chủ nhân của núi Thái Bạch chính là người đàn ông anh minh thần võ, có thể lãnh đạo được các thích khách ở Trung Quốc để xoay chuyển Càn Khôn!” “Cảm ơn ý tốt của ba vị!” “Đại nhân A Hải, thay mặt Liên minh Thích khách Nam Dương, Lâm Kiều Nga xin dâng một món quà mọn để tỏ thành ý” A U lấy ra một bức tượng Phật nhỏ nhìn rất tinh xảo, có hình đứa trẻ, gương mặt có chút khác lạ, nhìn quỷ dị, còn có một hương thơm kỳ lạ… “Kumanthong?” “Kiều Nga đã thực hiện một chuyến đi đặc biệt để tìm kiếm kho báu từ đền Mandala ở Ayutthaya. Các đạo sư Xiêm của Phật giáo miền Nam tìm kiếm đứa bé chết từ trong bụng mẹ hoặc chết yểu, hong khô bằng lửa bảy ngày sau khi chết. Họ niệm chú khai quang bảy bảy bốn mươi chín ngày, 108 ngày tụng kinh gia trì, đảm bảo đại nhân sẽ có phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn!” “Đa tạ! Nghề thích khách thường xuyên tiếp xúc đao kiếm đổ máu, đến hôm nay mới biết có một bảo vật phù hộ như vậy, nhất định sẽ gặp dữ hóa lành” Lời còn chưa dứt, Tần Bắc Dương lập tức lấy ra một khẩu súng lục. Đám thích khách giật mình nhao nhao bảo vệ chủ nhân. Anh giang hai tay, nói tiếng Đức, “Đại nhân A Hải, hôm nay tôi cũng mang đến một món quà mọn – súng không tiếng động, sản phẩm mới nhất của công ty Krupp nước Đức. Khi bắn không phát ra âm thanh, có thể lấy mạng người khác thật dễ dàng” Có người phiên dịch đoạn văn này, gỡ khẩu súng này ra thành các linh kiện riêng biệt, xác nhận không có ám khí hoặc thuốc nổ mới giao vào tay A Hải. Thì ra hắn cũng hiểu súng. Sau đó, hắn lắp khẩu súng lại hoàn chỉnh, nhồi thuốc súng, nhắm vào mặt đại điện và bóp cò. Gần như súng không phát ra âm thanh nào, chỉ có viên đạn bay ra cùng khói thuốc súng. Viên đạn bay được hơn trăm bước thì bắn trúng mái ngói của điện thờ, rơi xuống đất nát bấy. A Hải ôm quyền hướng về phía “Adolf Luxembourg”: “Khá lắm! Dùng thứ này ám sát thì xác suất thành công và bỏ trốn sẽ gia tăng. Đa tạ thích khách số 1 nước Đức đã tặng” Đến lượt thiên sứ Micheal, anh ta lấy một quả bóng rổ ra khỏi hòm gỗ, còn lấy cả một khung rổ, bước ra ngoài sân rộng của đại điện, sai người dựng hai cây cột gỗ, ở giữa lắp một ván gỗ lớn. Sau đó, anh ta lắp khung rổ lên tấm ván, thành một sân bóng rổ đơn giản. Vị khách da đen người Mỹ biểu diễn động tác dẫn bóng, chạy ba bước ném bóng, phạt bóng, ném xa từ ngoài đường ba điểm, cuối cùng nhảy vít rổ. Tư thế ném bóng của thích khách người Mỹ thật oai hùng, như tia chớp đen xẹt qua núi Thái Bạch. Đám thích khách Trung Quốc ngây ngẩn há hốc mồm: chẳng nhẽ đây cũng là quà tặng? Micheal vừa dẫn bóng vừa giải thích rằng các thích khách ở Mỹ đều luyện tập tốc độ ám sát, sự cân đối và sức bật bằng cách chơi bóng rồ. Đây mới là đánh thật kỹ năng thật, hoàn toàn không thua kém kỹ năng của người Trung Quốc. A U giả “Lâm Kiều Nga” nhướng mày, “Đại nhân A Hải, còn một món quà mọn cuối cùng, có lẽ là thứ ngài sẽ vừa ý nhất” Dứt lời, cô ta dắt con ngựa trắng đến, một chàng trai trẻ nằm trên chiếc cáng cứu thương được buộc vào con ngựa. A Hải nhíu mày, nhìn kỹ tên trộm mộ rồi thốt lên, “Tiểu Mộc?” Tiểu Mộc mở mắt, thấy vết sẹo trên má của A Hải thì sợ đến hồn phi phách tán, muốn hét chói tai lại không hét được, quả nhiên là “mượn mạng của ngươi để dùng” là đây. Gương mặt trắng trẻo, mi thanh mục tú này, chắc chắn A Hải sẽ không nhầm. A Hải từng vẽ người này bằng bút lông rất nhiều lần. Nội bộ thích khách truyền nhau rằng phải bắt bằng được kẻ này. Thích khách núi Thái Bạch cũng từng đi đến thôn trộm mộ ở Lạc Dương, Hà Nam, từng gặp Tiểu Mộc. “Thưa ba vị khách quý, xin hỏi sao các người lại bắt được Tiểu Mộc?” “Đại nhân A Hải, mấy món lễ vật vừa rồi quả thật không đáng nhắc tới. Trước khi lên núi, chúng tôi luôn nghĩ xem phải có món quà nào thật phù hợp thì lại nhớ đến bức tranh Tiểu Mộc được truyền bá ngoài núi Thái Bạch. Vì thế, cả ba chúng tôi đánh liều đến Lạc Dương một chuyến, lập bẫy bắt thủ lĩnh đám trộm mộ” “Kẻ này rất ma lanh, bắt được hắn cũng thật là quý” “Đương nhiên rồi, suýt thì hắn lại chạy thoát mất, may mà ta kịp bắn mũi tên trúng đùi hắn,” A U vỗ cáng cứu thương của Tiểu Mộc, nhìn ánh mắt Tiểu Mộc sợ hãi hốt hoảng, “Tôi nghĩ đại nhân A Hải coi trọng người này như vậy, có lẽ không muốn nhận xác, không muốn hắn bị tàn phế. Vì thế, tôi đã chữa thương cho hắn, kẹp đùi lại để đưa món quà này hoàn chỉnh đến tay ngài, chỉ mong ngài thích” Tiểu Mộc nhận ra mình đã thành một lễ vật, giãy dụa kêu lào khào gì đó. A Hải nhận ra, “Bị câm rồi?” “Vâng, hắn liên tục kêu gào đòi được cứu nên bị mất giọng. Đại nhân A Hải, theo tôi thấy thì chúng ta nên cho tên trộm mộ này nghỉ ngơi đã, không thì hắn không giữ được cái mạng này mất” “Đa tạ phần đại lễ của Kiều Nga tỷ tỷ. Tiểu Mộc này chính là thứ mà A Hải luôn mơ ước từ lâu, cũng là báu vật vô giá giống như thú trấn mộ mà Liên minh Thích khách của chúng tôi muốn có, dùng để mở Càn lăng của Nữ hoàng Võ Tắc Thiên, thậm chí còn là lăng Tần Thủy Hoàng” “Thú trấn mộ?” A U cải trang thích khách phu nhân người Nam Dương Lâm Kiều Nga quay đầu nhìn Tần Bắc Dương ngụy trang làm người Đức, đương nhiên anh giả vờ ngu ngơ không hiểu gì. A Hải đến rìa quảng trường đại điện, chỉ cần nhảy qua một bước là vực sâu hun hút, “Trải qua năm, sáu mươi năm, thích khách núi Thái Bạch luôn cố chấp với việc lật đổ triều Thanh. Ngày nay, triều đại Mãn Thanh đã lụi tàn, chúng tôi cần phải có mục tiêu mới – chính là thú trấn mộ Trung Quốc!” “Liên minh Thích khách và Liên minh Thợ thủ công là kẻ thù truyền kiếp, hai tổ chức từ thời Trung cổ này đã đối đầu với nhau suốt 600 năm qua. Thật đáng tiếc, bây giờ Liên minh Thích khách bị chia năm xẻ bảy, Liên minh Thợ thủ công lại như mặt trời ban trưa – nắm giữ được của cải trong thiên hạ, khống chế các thợ thủ công và khoa học kỹ thuật, hoành hành ở các cường quốc phương Tây và trên toàn cầu. Những thích khách như chúng ta bị dồn vào phải làm thầy dạy võ người Trung Quốc, cao thủ yoga Ấn Độ, người da đỏ ở châu Mỹ, hoặc người Ả Rập bình thường trên lạc đà” Lâm Kiều Nga phiên dịch lời A Hải sang tiếng Anh, Tần Bắc Dương tỏ vẻ cố gắng lắm mới hiểu rồi lại trả lời bằng tiếng Đức, “Sau khi nước Đức thua cuộc, trở thành món ăn trên bàn tiệc của hai nước Anh Pháp, chúng tôi muốn thay đổi Hệ thống Versailles, lấy lại chính nghĩa trên thế giới này” Sau phiên dịch, A Hải lại gật đầu, “Liên minh Thợ thủ công ủng hộ Hệ thống Versailles. Tại Paris, chúng tôi đã đến ám sát ba kẻ Tổng thống Mỹ Wilson, Thủ tướng Anh Lloyd-George, Thủ tướng Pháp Clemenceau, nhưng không may sắp thành lại thất bại” “Cùng ngày đó, Kiều Nga tôi vẫn ở Nam Dương, Adolf bị quân Pháp đóng ở đó truy nã nên phải trốn tránh ở nước Nga; Micheal ở Paris nhưng bị thương nên đã bỏ lỡ Đại hội Liên minh Thích khách” “Hiện nay, ta đã trở thành chủ nhân núi Thái Bạch, thống lĩnh thích khách trong nước Trung Quốc, đương nhiên sẽ gánh vác trọng trách phục hưng Liên minh Thích khách. Thú trấn mộ Trung Quốc có thể bảo vệ linh hồn chủ nhân dưới mộ, cũng là “thể cơ giới của linh hồn” dạng cao cấp. Bí mật của thú trấn mộ đã bị Liên minh Thợ thủ công truy tìm nhiều thế kỷ, nếu bọn họ nhanh chân phát hiện ra thì chúng ta sẽ dẫm vào vết xe đổ của 600 năm trước, khi vườn hoa Assassin Thiên Quốc bị ngựa sắt Mông Cổ giày xéo”