Chương 10-1 Đêm hội ảo thuật (1)
AU giả làm quý phu nhân cố tỏ ra hoảng hốt nói: “Vậy thì nguy quá rồi?”“May mà qua mấy chục năm, hai đời người của núi Thái Bạch, chúng tôi cũng hơi thành công rồi” Vết sẹo trên mặt A Hải lấp lánh dưới ánh mặt trời, “Tôi định gây dựng lại Liên minh thích khách, tụ hết toàn bộ các anh em thích khách đang phân tán trên toàn thế giới lại. Lập tám quy củ và mười lăm lời thề, kỷ luật nghiêm minh” “Anh muốn tái hiện lại huy hoàng của Assassin? Biến núi Thái Bạch thành vườn hoa Thiên Quốc thứ 2 của Assassin?” A Hải ấn lại con dao bên hông: “A Hải từ nhỏ được nghe thầy kể lại lịch sử vĩ đại của Assassin đã cảm thấy khí thế. Đại hội thế giới Liên minh thích khách kỳ mới, tôi sẽ tuyên chiến với Liên minh thợ thủ công…” “Được ăn cả ngã về không! Nào phải sợ hy sinh bao nhiêu sinh mạng?” “Rất tiếc, lịch sử từ xưa tới nay luôn được tạo thành như thế!” A U cố tình hỏi: “Nghe nói đại hội thế giới Liên minh thích khách lần trước ở trong hầm mộ dưới Paris đã chọn ra được người thừa kế của Assassin, chủ nhân của dao găm vàng, thủ lĩnh của Liên minh thích khách. Đó là một thanh niên người Trung Quốc, hình như tên là Tần…” “Tần Bắc Dương!” A Hải nghiến răng nghiên lợi nói ra đáp án. Vết sẹo bên má phải giât giật vô thức. Tần Bắc Dương bên cạnh của “Lâm Kiều Nga” giả trang thành người Đức, nghe thấy tên mình không khỏi hoảng hốt, nghĩ thầm A U lại đang làm gì thế? Không sợ bị lộ tại chỗ sao? A U giả thàn quý phu nhân đáp tiếp: “Đại nhân A Hải, ngài muốn mời anh ta xuất sơn sao?” Sắc mặt chủ nhân mới của núi Thái Bạch trở nên âm trầm, giả vờ đáp: “Ồ… hai năm nay, tôi luôn đi tìm người thanh niên này, dù sao cậu ta vẫn đang là thủ lĩnh trên danh nghĩa của Liên minh thích khách. Chỉ tiếc rằng, ông trời ghen tị với người tài! Nghe nói một năm trước, cậu ấy đã chết trong sa mạc của tỉnh Tân Cương Trung Quốc rồi!” Tần Bắc Dương nghe mà muốn rụng rời, A Hải nói A U đã chết, rồi lại nói Tần Bắc Dương chết ở sa mạc… Ai ngờ hai con ma trong câu chuyện lại đang sốn sờ sờ trước mặt hắn ta! A U quay lại chủ đề nói: “Thật không may! Tôi sẽ truyền tin này cho huynh đệ của Liên minh thích khách. Kỳ đại hội Liên minh thích khách lần sau để chọn được người thừa kế của Assassin. Lâm Kiều Nga tiến cử ngài A Hải vào ngôi vị thừa kế Assassin” Michael phụ họa, cuối cùng Tần Bắc Dương nói bằng tiếng Đức: “Tần Bắc Dương đã chết, A Hải lên ngôi!” “Ơ… A Hải có đức năng gì? Sao có thể gánh được trọng trách to lớn này?” Không ngờ hắn ta lại còn tỏ ra khiêm tốn trước mặt các “Đại biểu” của liên minh thích khách. A U như Dương Độ khuyên Viên Thế Khải xưng đế, mặt dày nói: “Đại nhân A Hải, ai trở thành chủ nhân núi Thái Bạch thì người ấy có tư cách trở thành người thừa kế của Assasim, thống lĩnh thích khách toàn thế giới, phục hưng ngọn lửa linh minh thích khách. Người đó chính là ngài!” “Nếu đã thế, A Hải cũng không dám đổ trách nhiêm đó cho ai! Dù chỉ còn thân xác này cũng quyết bất chấp gian nan vì Liên minh thích khách!” A Hải cười lớn, “Đây cũng nhờ sự cất nhắc của ba vị!” A Hải nói tới đây, sờ Tiểu Mộc trên băng ca, rồi lại nhìn Cửu Sắc một cái. Con thú trấn mộ này đã cải trang thành con lạc đà không bướu Nam Mỹ. “Xin hỏi ba vị, con gia súc khí chất hiên ngang này là thần thánh phương nào?” “Điều này… điều này… điều này… há có thể dùng hai từ súc sinh để hình dung?” A U bất bình thay cho Cửu Sắc. “Đây là thần thú trong lễ đính hôn của người Nam Mỹ, ngựa quý ngày đi ngàn dặm trên đỉnh Peru, tên khoa học là lạc đà không bướu, hay còn gọi là con Nghê Mã!” “Nghê Mã?” “Nghê trong toan nghê, mã trong tuấn mã!” A U soạn cho thần thú lạc đà một cái tên hoành tráng, khiến cho Cửu Sắc trợn mắt bất lực. “Tên hay đấy!” A Hải lại hỏi. “Xin hỏi thần thú này có tác dụng gì?” “Đây là đạo cụ ma thuật của tôi” Michael nói một câu tiếng Trung hiếm hoi. A Hải cười xòa: “Đại danh của thiên sứ Michael nổi như cồn trong Liên minh thích khách, tôi nghe nói ngài vừa là thích khách đệ nhất nước Mỹ, vừa là ảo thuật gia cao cấp nhất! Đêm nay tôi mở tiệc trong đại điện thiết đãi ba vị khách quý. Không biết ngày Michael đây có thể biểu diễn một màn ảo thuật cho giới thích khách Trung Quốc không?” “Được chứ!” Michael sờ đầu lạc đà của Cửu Sắc. “Tôi cũng đang ngứa nghề. Đêm nay đành vụng về biểu diễn cho đại nhân A Hải!” Trên núi Thái Bạch, xuyên qua đại điện Vinh Quang, là vách núi sau lưng. Giống như Mạc Cao ở Đôn Hoàng, trên vách núi có nhiều động và khe hở, cộng thêm việc cả ngọn núi được mài dũa khiến cho nó trông giống như lâu đài châu Âu thời trung cổ. Ba vị thích khách đại diện cho Liên minh thích khách tới chào hỏi: Thích khách Adolf Luxembourg, Lâm Kiều Nga – nữ thích khách đệ nhất Nam Dương, thiên sứ Micheal – thích khách da đen đệ nhất nước Mỹ. Tất cả được dẫn vào hang động chờ được bài trí lộng lẫy như cung điện. Đêm nay, đại điện Vinh Quang thiết đã khách quý. Micheal muốn chuẩn bị màn biểu diễn ảo thuật lớn, chúc mừng A Hải – Tân chủ nhân của núi Thái Bạch đăng cơ. Ánh đèn trong hang động sách rực rỡ, không kém đèn điện ở thế giới hiện đại. Tần Bắc Dương bỏ mấy chiếc lồng đèn ra, phát hiện là mỡ cá mập trong địa cung Tần Thủy Hoàng. Anh không dám cởi râu và tóc xuống, xác định xem bên ngoài có ai nghe lén không. A U nói: “Phòng này có cơ quan, chúng ta có thể yên tâm nói chuyện” Micheal và Cửu Sắc ra ngoài, canh ở cửa phòng. Tần Bắc Dương hỏi nhỏ: “Em dùng Tiểu Môc làm quà A Hải. Mong là Tiểu Mộc còn sống, mong là hắn ta không bị đâm thủng người” “Yên tâm đi, trong mắt A Hải, Tiểu Môc là cục vàng cục bạc. Sao hắn nỡ để Tiểu Mộc chết? Dù là một năm trước, Tiểu Mộc suýt đâm rách tim của hắn” “Ba tháng trước, A Hải tạo phản à?” Cô run rẩy gật đầu, vẫn giữ giọng của phụ nữ trung niên nói: “Em không hợp làm chủ nhân thích khách. Nếu em có thể ác hơn một chút, khai trừ A Hải sớm nửa năm thì đã không có mối họa hôm nay. Hắn ta là kẻ có dã tâm mai phục trong nội bộ thích khách, không chỉ ham mê ngôi báu chủ nhân núi Thái Bạch mà còn nhìn chòng chọc vào đám vàng của Sa Hoàng” “Các em chuyển năm trăm tấn vàng vào núi Thái Bạch rồi sao?” “Đúng thế, chính ở núi Thái Bạch! Nhưng đã bị em giấu ở chỗ tuyệt mật. Đến nay, A Hải có đào ba thước đất vẫn không thấy cái bóng của vàng. Núi Thái Bạch không thể bị tấn công từ ngoài vào, mỗi lần có tai họa đều là từ trong nổ ra. Em vốn tưởng, núi Thái Bạch là chốn cực lạc, thích khách sẽ giữ gìn quy định nghiêm ngặt và trung thành tuyệt đối. Thực ra đã sớm bị thói tranh quyền đoạt lợi, ngươi lừa ta gạt của tục thế vấy bẩn. A Hải bí mật kết bè kéo cánh, lôi kéo người về phe hắn” “Phàm là nơi có người thì đó chính là giang hồ” Tần Bắc Dương nhớ lại thù giết cha, “Thế còn thích khách Lão Cha? Ông ta cũng tạo phản à?” “Không, ông ấy là lão thần, một lòng trung thành. Chỉ hận là A Hải đã hạ độc trong đồ ăn thức uống. Núi Thái Bạch không những thành núi đao biển lửa mà giờ còn là nơi xác chất thành núi, máu nhuốm thành biển. Kẻ phản loạn lộng hành khắp nơi, dùng súng dùng tên. Kẻ giết người nhanh như thỏ, người bị giết vô cùng lặng lẽ. Lão Cha và thợ săn thú trấn mộ – Lão Kim bị bắt làm tù binh. Những người còn lại hoặc là bị nhốt, hoặc là bị bắt phục tùng A Hải như đám trẻ của “Trường học Thiên Quốc”.