← Quay lại trang sách

Chương 10-2 Đêm hội ảo thuật 2

“AU em à, thế còn em? A Hải nói em bị rơi xuống vực?”“Đúng thế, lũ phản loạn ép em lên đỉnh núi, A Hải khuyên em đầu hàng. Nhưng em là chủ nhân núi Thái Bạch, thà chết chứ không chịu nhục, gieo mình xuống vách đá. Nhưng dưới núi Thái Bạch không phải vực sâu, từ xưa tới nay người rơi xuống vực tuyệt nhiên không thể sống. Nên, hắn nói rơi xuống vực chết cũng chẳng phải vô lý” Tần Bắc Dương lùi sau ha bước: “Lẽ nào người đứng trước mặt anh là ma?” “Bạch Hạc đã cứu em!” “Bạch Hạc? Giấc mơ ba năm trước, một trăm ngày thật dài, hình như trong mơ cũng có bóng dáng của nó…” “Xem ra thuật thôi miên và viên thuốc đó đúng là có tác dụng có thể xóa đi môt phần ký ức của anh, chỉ còn lại hình ảnh mơ hồ” “Thuât thôi miên? Xóa ký ức?” Tần Bắc Dương lạnh người, không dám đứng gần A U, “Các người đều từ giáo phái của Freud và Gustar Jung sao?” A U là diễn viên thiên bẩm, đóng vai gì, giống thế nào như thể trong cô đã có sẵn. Cô cười lạnh như người phụ nữ trung niên: “Thuật thôi miên có từ thời Xuân Thu Chiến Quốc. Tám trăm năm trước, ông lão trung niên Assasin của vườn hoa Thiên Quốc ở núi Ba Tư cũng dùng thuật thôi miên thêm cả thuốc mê khiến chúng thích khách tin là mình đã chết, thân ở thiên đường nên đi giết người mà không sợ chết” “Mùa xuân ba năm trước, sao lại thả anh từ núi Thái Bạch về Viên Minh Viên Bắc Kinh?” “Bắc Dương là vật trong ao sao?” “Điều này… cũng là bởi 10 năm trước, anh đã cứu em từ trong lăng Hoàng đế Quang Tự sao?” Anh ngồi xuống thở hổn hển, suýt chút nữa thì rụng cả râu giả. “Anh, anh cứu em một mạng thì em chắc chắn sẽ cứu anh mười mạng!” A U ra vẻ rưng rưng, “Em tin anh sẽ còn cứu em. Anh à, anh là người duy nhất cứu được núi Thái Bạch. Nhưng em nghĩ, hiện nay sát thủ cả Trung Quốc đều đang bị A Hải khống chế, chỉ dựa vào hai ta thì không đủ, còn không cướp lại núi Thái Bạch được. Chúng ta cần người trợ giúp” “Nên là em nghĩ tới Micheal à?” Tần Bắc Dương đi lại trong hang động. “Vì em đã từng cứu anh ta ở Paris?” “Micheal biểu diễn ảo thuật ở Tô giới công cộng Thượng Hải, đồng thời được giáo phụ đảng Hắc Thủ ở New York thuê giết mấy lão đại xã hội đen ở Mỹ. Em tới Thượng Hải mời anh ta lên núi Thái Bạch trả thù cho em. Micheal nhiệt tình, không sợ chết lại trọng tình nghĩa. Anh ta từng thề ở Paris rằng nếu em có bất kỳ chuyện gì nhờ anh ta giúp, anh ra sẽ chết không từ nan” “Vì thế, hai người đã lên kế hoạch điên cuồng này, cuối cùng mới tìm anh từ Bạch Lộc Nguyên tới” A U gật đầu: “Ba người chúng ta phải cùng nhau phối hợp thì kế hoạch đêm nay mới thành, còn cả Cửu Sắc của anh cũng là chìa khóa then chốt. Nhưng không ngờ, dưới mộ lớn thần bí Bạch Lộc Nguyên, Tiểu Mộc lại tự sa vào lưới. Vì thế, em lại có thêm quả cân khiến A Hải tin tưởng” “Đúng rồi, thế còn Mạnh Bà ở trường học Thiên Quốc thế nào? “Đêm trước khi A Hải tạo phản, Mạnh Bà đóng cửa tu luyện, đến nay vẫn chưa thấy tung tích. Đây cũng chính là thời cơ tốt mà A Hải chọn, nếu như Mạnh Bà còn thì cuộc tạo phản này sẽ không được như ý” Tần Bắc Dương nghĩ tới một gương mặt: “Mặt Nạ Quỷ thì sao?” “Mặt Quỷ? Ông ấy là sự tồn tại riêng biệt, không bị bó buộc bởi quy tắc của thích khách. Không ai tìm được ông ấy, trừ khi ông ấy tới tìm chúng ta. Đây là đặc quyền của ông ấy” “Còn vấn đề này, sao em lại nói được giọng Quảng Đông?” “Từ nhỏ Mạnh Bà đã dạy em, tổ tiên gốc gác của em là ở huyện Hoa, Quảng Đông” “Thì ra Mạnh Bà mới là chủ nhân thực sự của núi Thái Bạch, đứng sau thao túng, mau ra ngoài thanh lý môn hộ thôi” Thiên sứ Micheal quay lại vào trong phòng, dùng tiếng Trung sứt sẹo nói: “Có thể chuẩn bị biểu diễn ảo thuật rồi chứ?” Ảo thuật gia giỏi giết người nhất sẽ biểu diễn màn ảo thuật kinh điển vào đêm nay: Người sống biến mất! Anh ta lấy rất nhiều đạo cụ từ trong rương ra, lắp lại thành một cái lồng, kích cỡ vừa hay có thể giấu được một người trưởng thành. “Theo quy định của giới ảo thuật, tôi sẽ nói bí quyết màn người sống biến mất cho hai người, nhưng chớ được để lộ cho người khác biết!” Sau khi Micheal cảnh báo nhiều lần mới nói điểm then chốt và phản ứng lúc quan trọng của màn ảo thuật này cho Tần Bắc Dương và A U. Mà đạo cụ quan trọng nhất chính là Cửu Sắc hóa trang thành thần thú Nam Mỹ. Khi ánh mặt trời nhỏ máu khắp nơi trên núi Thái Bạch trốn sau đám mây đen, dạ tiệc bắt đầu. Đại điện Vinh Quang đốt đèn sáng trưng, có tới ba bốn chục người ngồi hai bên trái phải. A Hải ngồi trên cao, “Thích khách Nam Dương- Lâm Kiều Nga” ngồi ở vị trí thứ hai, sau đó là “Adolf Luxembourg – thích khách nước Đức”, Thiên sứ Micheal – thích khách nước Mỹ. Tiểu Mộc cũng xuất hiện, hắn là khách quý của A Hải, ngồi trên một chiếc xe lăn bằng gỗ đặc chế, bên đùi phải bị thương được cố định bằng nẹp treo lên. Hắn ta không còn là tù nhân nữa, được cởi bỏ dây trói nhưng ngón tay không thể nhúc nhích, cũng không nói chuyện được. Thiếu niên Trung Sơn 16 tuổi luôn ở bên cạnh đút đồ ăn cho Tiểu Mộc. Dễ thấy là A Hải đã đoán chắc Tiểu Mộc không thể phản kháng hay chạy trốn nên mới cởi bỏ dây trói. Tần Bắc Dương thấy mấy chục quả dại trên bàn, nhìn không giống táo càng không phải lê, vỏ có lớp lông xù xì như lông sư tử, bên cạnh có người hầu giới thiệu: “Đây là quả kiwi” Cầm một quả cho vào miệng, một vị chưa bao giờ được nếm qua, nước quả tươi mát, thịt quả trơn mềm chua ngọt trượt qua kẽ răng. Quả tiên này đúng là ngon, nhưng có thể lấp đầy bụng không nhỉ? Canh được bưng lên. Cả một nồi lớn, không có chút dầu nào. Nước canh trong veo, có mùi vị kỳ quái. Mọi người không có chén dĩa, chỉ có thể hít cật lực, tận hưởng mùi canh nóng. Tần Bắc Dương đói sắp ngất tới nơi, chỉ có thể theo mọi người. Nhưng mùi thơm cứ bay vào mũi, tựa như mang theo protein, đường, chất điện giải, calorie… Tất cả mọi người đều im lặng, giống như bị mùi thơm này thôi miên, ngửi thôi cũng thấy no rồi. Trong cơn mơ dài đó, những phần mơ màng dần trở nên rõ nét. Trường học Thiên Quốc ba năm trước, cô gái tên Phương Tử ngày ngày dẫn Tần Bắc Dương đi ăn kiwi và uống nước canh cam lộ, thật là mỹ vị nhân gian. Cách ba năm, lần nữa được quay lại Thiên Quốc trên núi Thái Bạch, uống canh ăn kiwi, đúng là không thấy đói. Anh cảm thấy tràn trề sinh lực, tinh thần sảng khoái, tai thính mắt tinh. “Ba vị khách quý chắc sớm đã ăn quen sơn hào hải vị, những món ăn trên núi Thái Bạch này không biết có hợp khẩu vị không?” A Hải ngồi trên bảo tọa rất có phong thái lãnh đạo. “Chớ nhìn quả và nước cam lộ này nhạt nhẽo, ăn vào mới cảm thấy là mỹ vị. Nó có thể tăng thể lực và nhiệt lượng, thậm chí rất có lợi cho người luyện công” Trong lúc khách khứa dùng bữa, đám thích khách biểu diễn nhạc cụ – đàn cổ, đàn tranh, cẩm sắt, tỳ bà, đàn nguyệt, đào huyên, sênh, tiêu, sáo… Người Mỹ da đen Micheal vốn có máu âm nhạc, được cổ vũ lên sàn, xém chút nữa hát nhạc blues, anh ta cũng xoa tay nói: “Đại nhân A Hải, có thể bắt đầu biểu diễn ảo thuật chưa?” “Đêm nay là ngày vui của núi Thái Bạch. Mùa này hằng năm đều tổ chức “Lễ tế thăng thiên”! Mời ba khách quý cùng tham dự!”