← Quay lại trang sách

Chương 10-3 Đêm hội ảo thuật (3)

“Tế thăng thiên?”Đại điện mở ra, tất cả di chuyển sang quảng trường nhỏ. Núi Thái Bạch, ánh trăng tuyệt đẹp, bốn phía được thắp đèn giao nhân sáng như ban ngày. Tần Bắc Dương nhìn thiếu niên bị trói trên cột, bị lột trần, lộ cả hạ thân. Có hai người mặc trang phục triều Thanh, bày mấy chục chiếc dao găm hình thù ra. Đây là pháp trường? Micheal không nghĩ ra, A U ngụy trang thành quý phu nhân cũng không lên tiếng. Tất cả mọi người đều quỳ về phía thanh niên, bao gồm cả A Hải. Tất cả cùng lầm rầm cầu nguyện… Dao thứ nhất, đao phủ cắt ngực trái của thanh niên, sau đó là ngực phải. Hai bên ngực máu chảy đầm đìa khiến người xem giật mí mắt. Đây chẳng phải là khổ hình lăng trì “thiên đao vạn quả” sao? Hình phạt này có từ thời Ngũ Đại Thập Quốc, triều Liêu gọi là “Lăng trì”, còn được gọi là “Tấc trách”. Rất nhiều nhân vật lịch sử đã chết vì khổ hình này. Triều Thanh phát triển lăng trì này thành một môn “nghệ thuật”, cắt từ ngực, rồi đến hạ thân, đùi, cánh tay, chân, các nội tạng trong cơ thể… Dù nam hay nữ cũng phải trần truồng chịu nỗi đau đâm vào tim, người sống sờ sờ phải nhìn bản thân bị cắt từng chút một, không chỉ hành hạ thân xác, mà còn hủy hoại tinh thần, cuối cùng là đâm tim, cắt thủ cấp. Nếu chết trước thì tội của đao phủ rất lớn. Xác người chết được bán trong sọt, người dân tin rằng dùng thịt của người bị lăng trì có thể chế biến thành thuốc dẫn cao cấp hoặc kim sang dược… Nhìn hai đao phủ thời Thanh đang chầm chậm cắt của quý của thiếu niên, quảng trường máu chảy thành sông. Chúng thích khách quỳ xuống, trên là A Hải, dưới là thiếu niên Trung Sơn, khuôn mặt đau khổ, khóc lớn nhưng không ai dám đứng ra. Tần Bắc Dương sắp bùng nổ, cổ tay bị A U túm chặt, ánh mắt “Lâm Kiều Nga” tỏ ý “Kiên định đi! Đừng làm chuyện dại dột!” Anh đang đóng giả thích khách nước Đức, quá khứ đã vì vô số lần hành động lỗ mãng mà hỏng việc, giờ chỉ đành nén lửa giận lại. Dưới ánh trăng, màn lăng trì diễn ra nhanh hơn. Đám đao phủ bày da thịt và bộ phận ra, tới trước mặt Tần Bắc Dương, anh mới nhận ra, không phải thịt người mà là thịt dê thịt bò tươi, cùng với tim bò, phổi dê vv. Nhìn kỹ lại, đôi mắt của phạm nhân có màu đen. Cổ tung ra rất nhiều lò xo và dây cót. Thì ra là người giả! Giống như màn kiểm tra cuối cùng của Tần Bắc Dương ở Trường học Thiên Quốc, bảy tiên nữ của Vương Mẫu nương nương. A Hải giải thích với khách khứa: “Các vị khách quý sợ hãi rồi. Ngày này hằng năm chúng tôi đều cử hành “Lễ tế thăng thiên” để tưởng nhớ một thiếu niên đã hy sinh vào hơn năm mươi năm trước. Không có sự hy sinh của cậu ấy thì không có giáo đoàn thích khách núi Thái Bạch ngày nay” Tần Bắc Dương nhìn lướt qua đám thích khách tụ tập trên sân khấu, anh dán cho họ những cái nhãn “Điên rồ”, “Biến thái”, “Cuồng giết người”! Hai đao phủ vởi bộ trang phục triều Thanh, thu dọn hiện trường lăng trì thiếu niên người giả kia, để lại mùi máu tanh. Sau lễ tế thăng thiên, màn ảo thuật của Thiên sứ Michael bắt đầu. “Lâm Kiều Nga” và “Adolf Luxembourg” làm trợ lý, dựng chiếc lồng sắt lớn cho tiết mục người sống biến mất, chỉ phủ một tấm vải đỏ lên. Núi Thái Bạch chưa bao giờ biểu diễn ảo thuật, chúng thích khách hứng thú ngồi dưới thưởng thức tiết mục ảo thuật của người da đen đến từ miền Nam nước Mỹ. A Hải che vết sẹp bên má phải, ngồi sau chiếc bàn dài mang phong thái vương giả. Trên biển mây, các vì sao lung linh rực rỡ tựa như dòng sông ngân hà mà các vị thần bỏ quên. Một ngôi sao băng lướt cái đuôi dài qua, như thể một que diêm sáng tạm thời trên bầu trời rồi vụt tắt. Viên huyết ngọc Hòa Điền trên ngực Tần Bắc Dương lại nóng lên. Lúc nhỏ, anh từng nghe nói rằng trên trời có sao băng, dưới đất có người chết… Núi Thái Bạch bỗng vang lên tiếng nhạc Jazz của người Mỹ. Micheal tìm thấy một cái máy hát, dùng bình ắc quy phát điện, bỗng chốc có không khí của rạp chiếu phim lộ thiên vùng quê nước Mỹ. Thích khách da đen mang danh “thiên sứ” mặc bộ trang phục biểu diễn sáng lấp lánh. Mỗi cử chỉ đều có phong thái diễn viên. Anh ta biểu diễn vài màn ảo thuật nhỏ, thuộc lòng bộ bài xì phé. Đám thích khách giết người như ngóe là thế, nhưng bị màn ảo thuật làm cho ngơ ngẩn. Micheal bảo mỗi người nghĩ tới một quân bài rồi viết lên giấy, sau đó lừa tất cả mọi người, đây gọi là “Ảo thuật tâm lý”. Đôi tay linh hoạt của anh ta thỉnh thoảng lại biến ra táo, chuối, bút máy, bật lửa, thậm chí là một đôi chim bồ câu. Anh còn rất biết đùa, kết hợp với âm nhạc khiến cho chúng thích khách vỗ tay rầm rầm. Nhưng, những màn ảo thuật này chỉ là món khai vị, món chính thực sự tới rồi. Micheal bỏ tấm vải đỏ che lồng sắt. Chiếc lồng này trên dưới trái phải đều là bản thép, duy nhất cửa chính là song sắt, đây chính là bí quyết của màn ảo thuật. Anh ta thò tay qua song sắt, điều này hàm ý không có gương kính hay cơ quan nào. Mà người sống trong màn biểu diễn “biến người sống” chỉ có thể do “Lâm Kiều Nga” đại diện. Nếu ở Mỹ, chắc chắn sẽ là một cô gái tóc vàng mắt xanh, ngực to mông cong. Còn cô đệ nhất thích khách Nam Dương này, chắc hồi trẻ cũng xinh đẹp vô cùng, bây giờ có tuổi rồi vẫn hấp dẫn. Cô ta giống như một cô gái mãi võ giang hồ, cơ thể nhỏ nhắn co rúc trong chiếc lồng sắt. Micheal che tấm vải đỏ lại, cố tạo ra các loại tư thế, biểu cảm khoa trương nhìn đám thích khách, tựa như xảy ra sự biến đổi thần kỳ nào đó. Thích khách toàn là những kẻ tinh mắt, ai nấy nhìn chăm chăm vào lồng thép xem “Lâm Kiều Nga” biến đi đâu rồi. Máy hát đã dừng, Tần Bắc Dương đứng bên cạnh gỗ trống thiếc, tiếng trống không ngừng vang lên làm tăng thêm phần căng thẳng cho tiết mục. Đến A Hải cũng nhìn không chớp mắt, hoàn toàn chìm đắm trong tiết mục. Cuối cùng, Thiên sứ Michael kéo tấm vải đỏ che lồng ra. Lâm Kiều Nga đã biến mất, đổi lại là một con thú trấn mộ ấu kỳ lân. Cửu Sắc trở lại rồi. Không phải là lạc đà không bướu Châu Nam Mỹ, mà là sừng trắng tuyết, vảy xanh, lông đỏ, phun ra cầu lửa màu lưu ly, tốc độ xuất chiêu 100m mỗi giây, như sao băng lao thẳng vào A Hải ngồi cách đó 15m. Tiết mục ảo thuật đầu tiên trên núi Thái Bạch thực ra là Ngư trường kiếm chuyên để ám sát, mưu đồ Kinh Kha ám sát Tần Vương. Đây là phương án được A U sắp đặt, lấy kiểu ám sát của thích khách để ám sát A Hải. Người hoàn thành mục tiêu cuối cùng này không phải thích khách nào mà chính là thú trấn mộ Cửu Sắc độc nhất vô nhị. Quả cầu lưu ly đang bay từ trong miệng Cửu Sắc ra, trong ánh sáng của điện. Chỉ cách mắt A Hải khoảng 015 giây… Trong lòng Tần Bắc Dương nhủ tầm: Chết đi! A Hải! Mối đại hận ở Tô giới Đức ở Thiên Tân 20 năm trước, đêm nay đã báo được thù rồi. Đột nhiên, có một chuyện ngoài ý muốn phát sinh. Quả cầu lửa của Cửu Sắc dừng lại ngay trước chóp mũi của A Hải, chỉ lệch đi một chút xíu. Tần Bắc Dương nhìn thấy một con rắn. Con rắn to như con rồng chui từ sau lung A Hải ra, nó thè cái lưỡi nhọn hoắt. Rắn là loài chí âm chí nhu, Cửu Sắc chính là Hỏa Kỳ Lân chí dương chí cương. Rắn lấy nhu khắc cương, lấy âm khắc dương, vừa hay chặn được cầu lửa lưu ly. Thú trấn mộ Cửu Sắc không cam lòng bị yếu thế, phun ra chuỗi cầu lưu ly thứ hai, chỉ tiếc “Tiếng trống đầu hừng hực khí thế, thêm tiếng nữa giảm bớt một phần, tiếng thứ ba sĩ khí đã cạn”. Con rắn bảo vệ A Hải, đầu rắn bay lên cao, cái lưỡi hồng của nó thò ra như roi thần quật một cái. Chất nhờn hôi tanh bay ra theo tiếng quất, đánh tan quả cầu lưu ly lần nữa. Cửu Sắc ngơ ngẩn, Tần Bắc Dương cũng ngơ ngẩn. Đây chính là khắc tinh lớn nhất mà thú trấn mộ ấu kỳ lân gặp phải.