← Quay lại trang sách

Chương 10-4 Đêm hội ảo thuật (4)

Tần Bắc Dương rút chiếc nỏ trong tay áo ra, một mũi tên bay thẳng vào giữa trán A Hải. Nhưng có pha đánh lén vừa rồi, A Hải sớm đã cảnh giác, xoay người nhảy vào trong sự bảo vệ của đám thích khách. Mũi tên thép bắn thẳng vào giữa trán một tên thích khách không thiên vị chút nào, tên đó chết ngay tức khắcThiên sứ Michael chán nản kêu “Shit!” Anh ta mở lồng thép, thả thú trấn mộ ấu kỳ lân ra, hai tay trái phải cùng lúc cầm súng bên trái, bắn chết hai tên thích khách bên cạnh. Dưới đáy lồng được mở ra, hóa ra ở dưới có một cái hộp bí mật, mỹ nữ trong trò “Người sống biến mất” thường sẽ trốn trong cái hộp này. A U chui từ đáy ra, cầm con dao bằng ngà voi, chớp mắt đã cắt đứt cổ họng hai tên phản loạn. Nhưng con rắn theo A Hải bảo vệ to như con trâu, toàn thân trắng toát, người dài thượt như không đuôi. Đầu rắn hình bầu dục chứng tỏ nó không phải rắn độc, nhưng cũng ăn thịt vô số người. Vì trong bụng nó căng phồng, khóe miệng chảy máu và thịt. Mũi Tần Bắc Dương khá nhạy, nó không phải rắn thật mà là một con thú trấn mộ, thú trấn mộ Bạch Xà. A Hải chắc cũng tinh thông tuyệt kỹ “Địa cung đạo”, điều khiển Bạch Xà bị giam trong “Ngục giam thú trấn mộ” ở địa cung Thiên Quốc, chuyên dùng để bảo vệ các đòn tấn công của thú trấn mộ. Nếu con rắn trắng này không phải thú trấn mộ thì A Hải sớm đã bị lửa lưu ly đốt thành tro rồi! Lưỡi rắn thật siêu, giống như gân lại giống như kiếm, cũng giống như dây xích sắt có thể lấy tim người, siết cổ người, cuốn lấy cả cơ thể người, thậm chí có thể làm tắt lửa. Giới võ thuật phương Bắc có một chiêu thức rất tàn độc tên là “Bạch xà thè lưỡi”. Ra chiêu bất ngờ vào các bộ phận như đầu, mặt, vai, cằm, ngực, thậm chí là hạ bộ, làm cho kẻ thù đoạn tử tuyệt tôn. Cầu lửa không đánh trúng A Hải nhưng thiêu đốt đại điện Vinh Quang đằng sau, khiến cả cung điện hùng vĩ cháy ngùn ngụt. Tần Bắc Dương bỏ râu và tóc giả, cả kính áp tròng màu xanh ra, để lộ dung nhan thật sự không cần phải đóng giả người Đức nữa. Anh mở rương gỗ để đồ nghề ảo thuật gia, lấy thanh Đường đao ba thước sở trường. Nhưng đám thích khách đã vây lại, muốn ám thích A Hải khó càng thêm khó, huống hồ còn có thú trấn mộ Bạch Xà bảo vệ. “A U! Tần Bắc Dương!” A Hải gọi ra hai cái tên. “Lâm Kiều Nga đệ nhất nữ thích khách Nam Dương” lộ ra gương mặt vốn có chỉ mười tám tuổi. Chủ nhân thực sự của thích khách vẫn còn sống chứ không bị chết dưới vực của núi Thái Bạch, đám phản loạn xôn xao một phen. Cặp sừng trên đầu Cửu Sắc biến thành một cái cây che trời. Lưỡi rắn lại tiếp tục quấn lấy sừng hươu, rắn và hươu cùng đấu sức. Rắn vẫn thắng một bàn, rắn bẻ gãy được một bên sừng hươu! Thấy sừng hươu bị bẻ gẫy, Tần Bắc Dương cảm giác như mình bị bẻ gãy xương sườn, đau tới từng mạch máu, chân lông trong cơ thể. Huống hồ thú trấn mộ này và anh cùng chung cảm giác, vui buồn với nhau, thần kinh tương liên. Cửu Sắc kêu đau thảm thiết, nó cũng có lúc sợ hãi, quay người chạy về phía vách núi cao. Tần Bắc Dương không thể địch lại được, chỉ đành cùng chạy với nó. Thú trấn mộ Bạch Xà và đám người A Hải theo sát phía sau. Bầu trời đêm trên núi Thái Bạch đã bị lửa của đại điện Vinh Quang nhuộm đỏ, tựa như những ánh lửa cuồn cuộn kéo nhau tới. Khắp nơi đều là tiếng lách tách của gỗ. Gay go là không thấy A U và Micheal đâu, họ đã bị vây mấy vòng. Tần Bắc Dương chỉ đành tách họ để chạy về phía núi cao, chỗ tòa tháp của Thiên Quốc, đi thêm nữa là tới vực sâu vạn trượng như sống dao. Tần Bắc Dương loạng choạng, ngã xuống, lưỡi rắn quấn quanh chân phải của anh như dây mây quấn mấy vòng. Lưỡi rắn phân thành mấy đầu như lưỡi dao chầm chậm liếm về phía đũng quần. Trời ạ! Da đầu tê dại, lòng thầm nghĩ mình còn chưa sinh con, thế là tộc thợ mộ hoàng gia họ Tần sẽ đoạn tuyệt hương hỏa sao? Linh hồn cha ở Versailles Paris còn không tức đến bốc khói luôn ấy chứ. Bầu trời đầy sao, trong ánh lửa, đầu và vảy của thú trấn mộ Bạch Xà mang dấu tích của thời tiên Tần. Cổ xưa mà thê lương, mạnh mẽ mà đơn giản, chủ mộ của nó rốt cuộc là ai? Dù sao cũng không phải Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên, càng không phải Tiểu Thanh và Pháp Hải! Trong khoảnh khắc sống chết, trong đầu chợt nhảy ra hồi đầu tiên của “Tam Quốc diễn nghĩa” có tên: “Hán Cao Tổ chém rắn trắng. Khởi nghĩa, thống nhất được thiên hạ”. Lưu Bang vốn là Đình trưởng huyện Bái, áp tải người dân đến Li Sơn sửa lăng Tần Thủy Hoàng, trên đường đi gặp một con rắn lớn chắn đường, Lưu Bang trong cơn say đã chém chết con rắn trắng. Con rắn trắng đó vốn là con nhà Bạch Đế, mà người chém rắn trắng chính là con nhà Xích Đế, dự là Lưu Bang có khí chất đế vương. Chẳng lẽ con rắn trắng uy lực vô song này chính là thú trấn mộ của Hán Cao Tổ Lưu Bang? Tần Bắc Dương giơ Đường đao trong tay chém xuống giữa hai chân theo bản năng, như thể tự cung. Lưỡi rắn bị chém đứt. Lưỡi đao cách đũng quần chưa tới nửa tấc. Lưỡi rắn bị chém hóa thành làn khói xanh. Nhưng con rắn trắng cứ như thằn lằn đứt đuôi, lại thò cái lưỡi nguyên vẹn ra. Tần Bắc Dương nhảy lên thật cao. Giữa không trung làm tư thế mô phỏng của hổ, hươu, gấu, vượn, chim để tránh các đòn tấn công dày đặc của lưỡi rắn. Mắt anh dõi ra xa, dồn toàn lực vào hai tay, vung đao chém vào bảy tấc trên người con rắn trắng. Người ta thường nói, bảy tấc rắn chính là tim của nó, đương nhiên cũng chính là linh thạch của thú trấn mộ. Quả nhiên, Đường dao chém lớp vảy đồng màu trắng, xuyên qua xương sống và bánh răng, chạm vào một vật thể cứng rắn bất thường. Tần Bắc Dương tụ khí xuống đan điền, tiếp tục vận lực An Lộc Sơn, cho tới khi chém được tim rắn làm đôi! Linh thạch của thú trấn mộ như súng bắn vào kíp nổ của bom, trong chớp mắt nổ tan tành. Khi Bạch Xà bị chém làm đôi, linh thạch phát nổ, nhiệt lượng như mười nghìn nắm đấm dồn dập ập lên người Tần Bắc Dương. Anh và Cửu Sắc cùng bay lên không trung trên núi Thái Bạch. Sau đó, rơi xuống… Vực thẳm đang chờ họ. Đêm trên núi Thái Bạch, rơi tự do. Tựa như đã xuyên qua mấy lớp mây, hít được bao nhiêu là hơi nước trong mây. Từ đỉnh núi xuống vực sâu, cách nhau hai ngàn mét. Tần Bắc Dương nhìn thấy Cửu Sắc, đôi mắt màu lưu ly của thú trấn mộ nhỏ ngơ ngẩn nhìn chủ nhân. Vỏ ngoài thú trấn mộ có cứng hơn nữa cũng không thể chịu được va chạm ở độ cao này. Hai mươi mốt năm trước, Tần Bắc Dương sinh ra trước mặt Cửu Sắc. Hai mươi mốt năm sau, Tần Bắc Dương chết trước mặt Cửu Sắc. Trong đêm, anh cứ xuyên qua hết đám mây này đến đám mây khác. Lúc rơi xuống vực, anh nhắm mắt chờ đợi khoảnh khắc cuối cùng… Đột nhiên, một con hạc trắng bay ra từ trong đám mây. Tần Bắc Dương và Cửu Sắc được nó đón lấy. Cơ thể bị chấn động một chút, dù là người hay thú đều toát ra ánh mắt ngạc nhiên như thể đang nằm mơ. Không kịp suy nghĩ, Tần Bắc Dương ôm cổ hạc theo bản năng, anh và Cửu Sắc cưỡi trên lung hạc như ngồi sau lung Thiên Sứ Bốn Cánh. Sau cơn mưa trời lại sáng, Tần Bắc Dương trong cơn hoảng hốt, giờ mới nhìn thấy toàn thân trắng tuyết của hạc. Phần mỏ và đầu màu đỏ, còn gọi là hạc đầu đỏ, hai chân mảnh khảnh cũng màu đỏ, đầu cánh màu đen. Nó còn to hơn trong tưởng tượng, đôi cánh giang rộng như liệt mã, thân người chắc chắn như yên ngựa.