Chương 11-1 Mộ trên trời (1)
Cưỡi hạc bay lên trờiHạc trắng tung cánh bay lên cao, lần nữa xuyên qua tầng mây bay về phía đỉnh núi. Xé toạc luồng gió và không khí, ném Tần Bắc Dương và Cửu Sắc vào một cái cây to lớn. Cái cây có rất nhiều chạc cây, còn có những bụi lá thông tươi tốt khỏe mạnh. Lực va chạm làm cái cây oằn xuống như sắp gãy đôi, nhưng đến điểm thấp nhất lại bật lên. Tần Bắc Dương bị bắn lên cao rồi mới chầm chậm rơi xuống bụi cây tùng. Anh vẫn còn sống. Bụi cây tùng này vắt ngang trên vách núi, như một bàn tay lớn vươn ra không trung đón lấy anh. Cửu Sắc cũng được cây ôm trọng trong sợ hãi, cái sừng bị gãy cũng mọc lại rồi. Dáng vẻ của cây tùng vạn năm mà lại hài hòa mềm mại như một thiếu nữ. Gặp phải lực lớn của vật từ trên trời rơi xuống, đầu tiên là rũ mình xuống sau đó bật trở lại. Giống như cây trúc trong gió, lắc lư mà không đổ, hiền hòa như nước, lấy nhu thắng cương. Nếu ấy cứng chọi cứng, hoặc là Tần Bắc Dương thịt nát xương tan, hoặc là cây tùng nát bấy. Anh ngẩng đầu nhìn hạc trắng tràn đầy tiên ý, giống thú trấn mộ Tiên Hạc dưới ngòi bút của Tống Huy Tông, tung cánh vút bay giữa không trung. “Hạc huynh! Hạc huynh! Đa tạ ân cứu mạng! Nếu sau này có cơ hội, Tần Bắc Dương tôi nhất định sẽ báo đáp”. Hạc trắng không để tâm, bay một vòng quanh cây tùng rồi ẩn vào đám mây dưới vách đá mất tăm mất dạng tựa như người tu hành lánh đời. Tần Bắc Dương nhìn trời thở hổn hển, toàn thân dính đầy lá tùng như một chú nhím. Nhớ tới cuộc du hành dưới lòng đất hai năm trước, anh đã từng leo những cây thế giới dưới lòng đất nên khá tự tin với trò leo cây. Ôi chà, mất Đường đao rồi! Thật tiếc, vật kỷ niệm cha cho anh, đồ bồi táng của An Lộc Sơn. Cái nỏ độc nhất còn có thể đeo trên lưng. Cây tùng cheo leo trên cách đá, Tần Bắc Dương nhặt hết lá tùng dính trên người. Chỉ cần Cửu Sắc còn sống thì cả thế giới vẫn còn. Nhưng mà A U ở đâu? Anh lo lắng như lửa đốt, tiểu thú trấn mộ phun ra một cầu lửa lưu ly để chiếu sáng xung quanh. Cây tùng mọc trơ trọi cô đơn trong khe hở giữa các hòn đá, trước sau trái phải không có cây cối, cũng không có cây dây leo, chỉ có những vách đá. Thậm chí là tít dưới sâu, sâu không thể đo được tựa như vực thẳm của Nietzsche. Tần Bắc Dương nằm trên cây tùng, giống như đằng vân giá vũ, khó khăn chìm vào giấc ngủ… Lúc tỉnh lại, hồng quang đã tỏa khắp nơi trên vách núi, nhưng lại chẳng thấy mặt trời. Mấy ngàn dặm biển mây mênh mông như mây cuộn dưới chân vậy. Cũng không thấy đỉnh núi, tựa như mây bay che khuất tầm nhìn. Phong cảnh không thể dùng từ ngữ để miêu tả. Vách núi trắng như tuyết, dựng đứng như sống dao, gia đình nhà khỉ đang nô đùa trong núi, thác nước rủ xuống đường chân trời tựa như hang tu khổ hạnh của hòa thượng thời cổ đại. Tần Bắc Dương nhìn thấy một con thú có hai màu đen trắng xen kẽ. Trông mập mạp giống con con gấu chó lông xù, nhưng lại như hiệp khách võ nghệ cao cường. Đầu tròn, mắt và tai đen, tứ chi và ngực đen, còn lại là màu trắng, nhìn gần như không rõ đuôi. Chẳng lẽ… đây chính là loài vật cổ xưa mà nhà sinh vật học người Pháp nói là còn sống ở miền Tây Trung Quốc – Gấu trúc? Tần Bắc Dương hô hoán với gấu trúc thể hiện sự hữu hảo của loài người nhưng lại thành dọa con gấu trúc một phen. Nó lập tức trèo lên núi biến mất. Thiết nghĩ, gấu trúc chắc là thần thú thời thượng cổ còn sót lại, đây là núi Thái Bạch hiếm thấy dấu người nên chắc đây là nơi lánh nạn cuối cùng của các thần thú. Đang lúc suy nghĩ, trên đỉnh đầu có bóng đen nhìn xuống, đồng thời vang lên tiếng nói vô cùng vang dội: “Tần Bắc Dương!” Anh hoảng hốt ngồi trên thân cây, suýt thì rơi xuống vực. Đó là một bà già, da mặt đen sì nhăn nheo, buộc khăn đen trên đầu, trường bào cổ tròn, cổ vạt bên trái nhìn như áo liệm của người chết. “Mạnh Bà!” Tần Bắc Dương nhận ra bà già. Ba năm trước, giấc mộng dài 100 ngày. Khuôn mặt trước mắt này đứng trên cầu Nại Hà, bón canh mạnh bà cho anh. Bà đứng trên cây tùng, làn tóc trắng rối tung trong đám mây, đúng là cảnh tượng thần tiên. Ai nói bà một ngàn tuổi, Tần Bắc Dương cũng tin. Bà già mặc áo vạt trái đưa tay ra, Tần Bắc Dương lại có chút nghi ngờ, không biết là địch hay là bạn? Nhưng anh nhìn cặp mắt Mạnh Bà, đôi mắt đục ngầu, vầng trán dãi nắng dầm sương khiến anh không thể phòng bị. Anh tựa sát Mạnh Bà, bị bà ôm vào lòng, giống như bà nội và cháu trai. Giọng nói Tần Bắc Dương trở nên nũng nịu: “Bà! Cháu mới biết núi Thái Bạch chính là trường Thiên Quốc, cũng là sào huyệt của thích khách” “Bắc Dương, bà đã ở trong động bế quan ba tháng, không ai có thể tìm thấy bà” “Bà biết chuyện đêm qua rồi? Chúng cháu đến ám sát A Hải nhưng tiếc là thất bại rồi! A U còn sống không?” “Có, con bé vẫn còn sống” Tần Bắc Dương thở phào, vành mắt ươn ướt: “Bà, hạc trắng cứu mạng bọn cháu cũng là bà thả ra ạ?” “Đúng thế, tiên hạc Tường Thụy sống lâu, nó phải già hơn cả ta nữa…” “Xin hãy nhận của Bắc Dương một lạy!” “Tối qua, ta đã thấy người cứu được Thiên Quốc” Mạnh Bà nhìn vào biển mây mênh mông, chỉ vào mũi của cậu. “Bắc Dương, cháu đã chém thú trấn mộ Bạch Xà, cũng giống Hán Cao Tổ Lưu Bang chém rắn trắng, cháu chính là người mà núi Thái Bạch đã đợi 50 năm” “Ai ạ?” Tần Bắc Dương nhớ lại mười hai năm trước, lần đầu tiên mình bị dính khí của giếng vàng trong địa cung, cha từng nói… Hoặc là chân long thiên tử, hoặc là loạn thần tặc tử. “Không thể nói” Mạnh Bà nửa úp nửa mở, lấy dây quấn quanh người Tần Bắc Dương, “Ta cứu cháu lên” “Được, chúng ta đi cứu A U, đi cứu núi Thái Bạch” “Nhưng cháu đi lên kiểu gì?” “Cháu quên mất khinh công của thích khách đã được học sao?” Mạnh Bà tuy lớn tuổi nhưng thân mang tuyệt kỹ, đi nhanh như bay, nhảy lên cây tùng, đạp lên những cành cây như thể giẫm lên sợi thép mảnh, lướt qua trong gió núi, giống như khiêu vũ trên dây. Tần Bắc Dương nghĩ đến tu luyện trong “mơ”, bà đã từng giảng giải, nhảy lên bất ngờ, bay trên trời rồi xuống đất khiến người khác không thể đề phòng. Không những giúp cho thích khách hành động mà còn giúp cho thích khách thoát khỏi hiện trường, vừa rồi thật hợp với câu “Sao chổi quét qua”. Tần Bắc Dương dồn khí xuống đan điền, đứng trên cành cây tùng mà như đứng trên mặt đất, đột nhiên bay lên hai ba trượng. Sợ là trải qua quá trình mạo hiểm suýt rơi xuống vực sâu, được sự giúp đỡ của hạc trắng, nên anh đã lĩnh ngộ được cách điều khiển không khí của loài chim. Cửu Sắc nhao nhao muốn thử nhưng không làm được như Mạnh Bà và chủ nhân, cứ leo theo vách đá mà nhảy lên giống gia đình khỉ sống trong vách núi. Một chiếc dây thừng được thả từ trên đỉnh núi xuống. Tần Bắc Dương buộc Cửu Sắc lại, rồi nhấc lên lơ lửng như ngồi thang máy, bay giữa ban ngày, xuyên qua các tầng mây… Sau khi được mấy trăm mét, gần tới đỉnh núi, gió to lồng lộng. Dây thừng dừng lại bên vách núi, có một hang động lộ ra trong đám dây leo. Mạnh Bà nhảy nhẹ vào trong, lôi theo cả Tần Bắc Dương và Cửu Sắc. Hít thở sâu là ngửi thấy mùi của khu mộ. Trong phút chốc cảm thấy sáng khoái… Tần Bắc Dương lại nhớ tới giấc mộng ba năm trước, hình như thầy Mặt Nạ Quỷ từng dẫn anh tới chỗ này? So sánh khung cảnh trong trí nhớ và khung cảnh trước mặt, hoa văn đúng là không khác nhau là mấy. Trước mặt là cửa mộ. Hai cánh cửa lớn bằng Hán Bạch ngọc, khắc hình tiên hạc bay vào núi, mặt trời ẩn trong mây, chính là kỳ quan của đỉnh núi Thiên Quốc. “Bà, bà bế quan tu luyện ở trong này sao?” Mạnh Bà không trả lời, đến trước cánh cửa của ngôi mộ. Tần Bắc Dương dùng tài nghệ của gia tộc thợ mộ hoàng gia, nhẹ nhàng mở cửa. Phút chốc, mấy chục mũi tên bay thẳng tới mắt của anh… Mạnh Bà kéo anh nằm xuống, trên đầu có gió lạnh vèo vèo lướt qua, những mũi tên lao vào viên gạch phía sau, đâm sâu tới tận ba tấc. Nếu phản ứng chậm nửa nhịp thôi cũng bị đâm thành nhím ngay tại trận. Không đúng, đây chính là “Mộ trên trời” mà ba năm trước, thầy Mặt Nạ Quỷ đã đưa anh tới dạo trong đêm. Xuyên qua liền lúc ba cửa, Tần Bắc Dương hiểu ý, đi rón rén với Cửu Sắc đến cánh cửa cuối cùng, ẩn giấu trong bóng tối của vách đá. Cuối cùng, trước mắt hiện ra địa cung trước mặt không thấy cổ nhân, sau không thấy người tới… Giống như biển ánh sáng, Tần Bắc Dương bị chói mắt không mở nổi, trên đỉnh đầu tựa như có mây bay, dưới chân như có biển nước trôi, phong cảnh cũng chính là ngọn núi trùng điệp cây rừng này… Đời này của anh được sinh ra trong địa cung, lớn lên trong địa cung, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy địa cung vĩ đại và hào hoa như thế này.