← Quay lại trang sách

Chương 11-2 Mộ trên trời (2)

“Thủy Hoàng mới đăng cơ liền xây mộ cho mình. Chờ khi thiên hạ thống nhất, có bảy triệu người đến núi Lệ Sơn xây mộ, địa cung xuyên qua ba tầng nước, dùng đồng làm thành quan tài. Cung điện có đủ trăm văn võ bá quan, kỳ trân dị bảo. Thợ mộ tuân lệnh làm cơ quan có ám khí, có động là bắn. Lấy thủy ngân làm thành biển nước, dùng máy móc vận hành, trên có thiên văn, dưới có địa lý. Lấy dầu người cá làm nến đốt, rất lâu mới tắt”Tư Mã Thiên đã miêu tả lăng mộ của Tần Thủy Hoàng trong “Sử Ký”. Nhưng lăng mộ Tần Thủy Hoàng dưới chân núi Lệ Sơn – đồng bằng Quan Trung, cách Bạch Lộc Nguyên – nơi Tần Bắc Dương sinh chỉ mấy chục dặm, sao lại thành ở trên núi cao? Bên tai như nhớ lại tiếng của Mặt Nạ Quỷ, lời nói trong giấc mộng dài ba năm trước. “Tần Thủy Hoàng dù có vĩ đại đi nữa cũng chỉ là quân chủ chốn nhân gian. Đây chỉ là bản phục dựng, tất cả những ngôi mộ của quân vương trong nhân gian đều được phục dựng trên trời, cũng chính là nơi tu luyện của trường Thiên Quốc…” Khoảnh khắc đó, Tần Bắc Dương dường như đã nhớ lại hoàn toàn, bốn bên địa cung có vô số giá cắm nến bằng đồng, tỏa ra tia sáng chói mắt, đó chính là nến được làm từ mỡ người cá Nam Hải. Ngoài Nam Hải có người cá, sống dưới nước như cá, không ngừng dệt vải, khóc ra trân châu. Người cá rất giỏi dệt vải, có thể chế ra loại tơ xuống nước mà không thấm nước. Xác người cá có thể nấu thành cao người cá, loại dầu này cực tiết kiệm nhiên liệu đốt, một giọt cũng đốt được mấy ngày không tàn. Nếu có nhiều xác người cá, có thể làm được đèn đốt hai ngàn năm cũng không tàn. Đó không phải mơ. Địa cung của Tần Thủy Hoàng ở núi Nhật Nguyệt, bị người ta mô phỏng thành mộ trên trời trên đỉnh núi Thái Bạch. Có lẽ, chỉ có ngôi mộ kỳ bí triều Đường ở Bạch Lộc Nguyên, hoặc là địa cung Càn Lăng mới có thể sánh bằng. Tần Bắc Dương và Cửu Sắc trốn trong bóng tối, anh nhìn thấy bên cạnh phần dưới địa cung có rất nhiều hang. Nhìn giống như phòng nhánh và phòng mộ nhánh, để chứa vật bồi táng và thê thiếp chôn cùng chủ mộ. Nhưng mỗi cái hang này lại có những song sắt to như miệng chén, hình như là ngục giam. Hàng giả của địa cung Tần Thủy Hoàng. Chính giữa địa cung hình vuông có kích thước chưa từng thấy, có cả quan tài cực lớn bằng gỗ Bách theo kiểu hoàng tràng đề tấu, không biết có phải Tần Thủy Hoàng Doanh Chính đang an nghỉ trong đó? Trước cỗ quan tài cực lớn này có năm, sáu mươi nam, nữ, già, trẻ, bị trói lại. Xung quanh có mấy tên thích khách áo đen, cầm dao găm và khoái thương, cầm đầu là thích khách A Hải có vết sẹo trên má phải. Cửu Sắc định xông lên bị Tần Bắc Dương giữ chặt. Vì đằng sau A Hải, có một bức tượng con trâu bằng đồng mặc giáp sắt. Hai sừng cong như trăng khuyết, bốn chân vững vàng trụ trên địa cung, tầm vóc của con trâu vượt xa nhưng con trâu bình thường giới tự nhiên, có vẻ như còn to hơn cả voi. Nó tỏa ra nhiệt lượng cuồn cuộn, khiến cho ngực Tần Bắc Dương và viên huyết ngọc Hòa Điền không ngừng sinh ra cảm ứng. Thú trấn mộ Thanh Ngưu? Đêm qua là Bạch Xà của Hán Cao Tổ Lưu Bang, hôm nay lại là Thanh Ngưu, không biết chủ mộ là thần thánh phương nào? Dù là rắn trắng hay trâu, những thú trấn mộ hùng mạnh này đều đã bị A Hải khống chế trở thành vũ khí phản loạn của Thiên Quốc. Quả nhiên A U còn sống, cô đã khôi phục lại dung nhan thiếu nữ 18 tuổi, hai tay bị trói chặt, sắc mặt tái nhợt hoảng hốt, vành mắt đỏ ửng, chắc đang buồn bã vì Tần Bắc Dương và Cửu Sắc rơi xuống vách đá. Mà bên cạnh cô, thiên sứ Micheal cũng bị trói, trừ cổ họng chưa bị cắt ra thì chỗ nào trên làn da đen tuyền cũng bị thương. Trận huyết chiến tối qua, không biết anh ta đã giết bao nhiêu thích khách, nhưng vẫn bị trọng thương rồi bị bắt. Thích khách kiêm ảo thuật da người da đen nước Mỹ có một trái tim “tử vì tri kỷ”. Tần Bắc Dương nhìn thấy thích khách Lão Cha, thù giết cha của mình. Lão ta thật già, cũng bị trói lại, phải có người đỡ mới không ngã. Mà đằng sau Lão Cha chính là Lão Kim, “thợ săn thú trấn mộ” số một của giáo đoàn thích khách. Tần Bắc Dương không quên gương mặt này. Ông từng cứu anh trong mộ Lý Lăng ở A Nhĩ Thái Sơn, đồng hành đến tận lăng mộ của Gia Luật Đại Thạch. Lương tâm Lão Kim chưa bị vấy bẩn, không như những thích khách khác. Thiếu niên Trung Sơn cũng bị trói, mặt bị khói hun đen sì như nhọ nồi. Cậu ta không tham gia vây đánh Tần Bắc Dương và A U nên bị cho là bất trung với A Hải. Những tù binh khác chỉ e là đã bị nhốt hai ba tháng, im lặng biểu thị sự kháng nghị và khinh bỉ. Cuối cùng là Tiểu Mộc ngồi xe lăn, tối qua không bị lửa lưu ly của Cửu Sắc thiêu cháy đã may mắn lắm rồi. Hôm nay chân phải của hắn ta bị nẹp, treo lên, hai mắt ngơ ngẩn nhìn A Hải, không biết sinh mạng của mình có thể được kéo dài đến bao giờ? Trước mặt mọi người là một bộ đỡ dao làm từ sừng hươu, đỡ chiếc Đường đao ba tấc của Tần Bắc Dương đã bị A Hải lấy được rồi. Đám phản loạn muốn dâng Đường đao ba tấc lên cho chủ nhân làm chiến lợi phẩm. Không ngờ Đường đao như nặng tưa ngàn cân, không thể nhấc lên được, chẳng lẽ linh hồn cả An Lộc Sơn có tác dụng rồi? Lão Cha gào thét: “A Hải, ta thà chết vì Tần Bắc Dương phục thù còn hơn để ngươi được như ý” “Lão Cha, thời thế đã thay đổi rồi, Thiên Quốc sớm đã chết rồi! Hà cớ gì phải giữ lại ngọn núi này, để làm giấc mộng đẹp chắc? Ông không nhìn thiên hạ giờ ra sao rồi ư?” Những lời A Hải nói, Tần Bắc Dương nghe cũng cảm thấy có lý vài phần. “Trời không đổi, đạo không đổi” “Trời …” A Hải ngẩng đầu, đỉnh vòm địa cung mô phỏng bầu trời trăng sao, “Trời của Trung Quốc sớm đã bị sụp rồi!” “Quân phản loạn đáng bị người người giết” Lão Cha đứng nhìn vết sẹo trên mặt A Hải trân trân. Nếu không phải do trúng độc, tuyệt đối không dễ bị bắt như thế. “Mười hai năm trước, lần đầu tiên ta dẫn ngươi đi làm nhiệm vụ. Nếu không phải ngươi không nghe lệnh của ta, tự ý hành động, bứt dây động rừng thì Tần Bắc Dương sớm đã nằm trong tay chúng ta!” Tần Bắc Dương trốn trong góc địa cung nghe mà vừa sợ vừa tức giận. Giờ khắc này mà có khẩu súng trong tay thì chắc chắn anh sẽ cho A Hải và Lão Cha mỗi người một viên đạn. “Sớm biết thế, hà tất phải đợi cậu ta trưởng thành!” A Hải rút dao kề lên cổ Lão Cha, “Nói cho ta biết, vàng ở đâu?” Lão Cha cười gật đầu, ghé lại gần bên tai A Hải. Đột nhiên, Lão Cha cắn một cái vào tai A Hải. Trong địa cung vang lên tiếng kêu thảm thiết như lò mổ. Bên tai A Hải bị cắn, hắn rút dao cứa vào cổ họng Lão Cha, máu tươi nhuốm đỏ mặt hắn. Lão Cha nhả ra xong liền giống đám người bị hắn giết, co quắp ngã xuống vũng máu. Thích khách già nhất của núi Thái Bạch đã chết. A Hải quỳ xuống đất, thở hổn hển như dã thú, không ngừng dùng dao cứa lên ngưc Lão Cha cho tới khi móc ra trái tim nóng hôi hổi… Hai mươi năm qua, trong số các học trò của Trường học Thiên Quốc, thích khách Lão Cha thích A Hải nhất, đối đãi với hắn như con ruột, ai có thể ngờ tới có kết cục như thế này chứ? Màn này, Tần Bắc Dương đã trông đợi mười hai năm. Chỉ đáng tiếc, người động thủ không phải mình mà là kẻ thù mười hai năm trước. Thi thể của Lão Cha bị đưa đi. A Hải xoa máu trên măt, ôm tai, một vết răng rõ ràng trên đó, vết sẹo bên má phải càng giống con rết màu đen bò qua. Hắn ta đến trước mặt A U, vẫn coi cô gái này như chủ nhân, quỳ xuống nói: “A U, mọi phản kháng của cô đều là lãng phí! Nói cho tôi biết, vàng ở đâu? Bốn năm trước, chúng ta đã để lỡ mười triệu bạc, tôi không muốn lại để mất năm trăm tấn vàng” “A Hải, ngươi không phải hạng tham tiền, sao cứ muốn chỗ vàng đó, chắc chắn có mưu đồ” A U nhìn cái chết của thích khách Lão Cha, mặt không đổi sắc. “Ngươi trả Tần Bắc Dương cho ta, ta trả vàng cho ngươi” “Vậy cô đến đáy vực địa ngục mà tìm!” A Hải khinh bỉ nhìn, “A U, trong lòng cô, Tần Bắc Dương còn quan trọng hơn cả núi Thái Bạch này, quan trọng hơn cả lòng trung thành của đám thích khách chúng tôi phải không?” “Chí ít… trái tim anh ấy, bàn tay anh ấy còn sạch sẽ hơn ngươi!” “Trái tim?” A Hải cười thê lương, “Tôi không biết trái tim của tôi có màu gì nữa. Nhưng tôi biết, tay của chúng tôi vì sao nhuốm bẩn. Là vì cô, chủ nhân của thích khách!” Thấy A U không nói được gì, A Hải ghé sát tai cô thì thầm: “Cô đồng ý gả cho tôi không?”