Chương 11-3 Mộ trên trời (3)
Lời này, những người xung quanh không nghe được nhưng lại bị Tần Bắc Dương ở cách đó mấy chục mét nghe thấy. Tiếp xúc với phong ấn giếng vàng của địa lăng Bạch Lộc Nguyên, thị giác và thính giác tăng mạnh, có thể nghe nhìn từ rất xa và nghe thấy những âm thanh rất nhỏTần Bắc Dương định hét “không”, thì nghe A Hải nói lớn: “A U, nếu cô không theo tôi, tôi sẽ giết sạch đám người này…” Không đợi trả lời, A Hải đã nháy mắt. Thuộc hạ của hắn bắt một người đàn ông bị trói, lôi đến trước một cái hang ở bên rìa địa cung, nhét vào khe hở song sắt. Tần Bắc Dương nhìn thấy rõ ràng, trong hang xuất hiện một con ác thú mặc áo giáp sáng chói. Mình nó là sài lang cọp beo, bằng kim loại sáng choang, rõ ràng là một con thú trấn mộ phong cách triều Đường. Người đàn ông vẫn trung thành với Thiên Quốc giống vật hy sinh bị đem đi hiến tế thời cổ đại, bị nanh vuốt điên cuồng của thú trấn mộ xé xác. Từng khúc xương gãy lìa, khớp xương bị xé nát, máu văng tung tóe cùng với tiếng kêu thảm thiết như tiếng trống trong buổi nhạc hội, đâm vào màng nhĩ những người bị bắt… Nhìn thấy bữa yến tiệc thịt người trong ngục thú trấn mộ, tiểu thú trấn mộ Cửu Sắc không kiềm chế được. Tần Bắc Dương giữ nó thật chặt để tránh phát ra bất kỳ tiếng động nào. Anh nhìn thấy sau lưng A Hải, con thú trấn mộ Thanh Ngưu vạm vỡ đó đang không ngừng phát ra tiếng máy, chỉ e nó cũng đang thèm thuồng người hy sinh. Nếu Cửu Sắc xông lên, chỉ sợ không có cửa thắng. Dưới địa cung, A U bi thương lắc đầu, không phát ra tiếng động nào. Da môi đã bị cô cắn, máu tươi chảy từ khóe miệng. Trên gương mặt 18 tuổi như được tô điểm những bông hoa mai từ máu tươi. Ngay sau đó, đám phản loạn ném thêm ba người vào ba cái hang khác nhau. Nghe nói là thú trấn mộ của Tề Hoàn Công, Tấn Văn Công, Sở Trang Vương thời Xuân Thu Ngũ Bá. Chỉ trong chốc lát, ba người bị Tề quốc Đông Hải, Tấn quốc phương Bắc, Sở quốc phía Nam xé thành mảnh vụn. Người thứ năm vừa được đưa tới trước cửa hang, trong song sắt đã vang lên tiếng gầm của thú trấn mộ sư tử của Tấn Vương Lý Khắc Dụng, lập tức bị dọa thành một đống bùn, quỳ xuống cầu xin: “A Hải! Chúng ta là huynh đệ tốt mà! Ngài là thiên tài, võ công cái thế, hỏa nhãn kim tinh! Cuối cùng ngài cũng lập lại trật tự, cứu núi Thái Bạch, cứu dân tộc Trung Hoa! Ngài là chủ nhân mới của núi Thái Bạch, thủ lĩnh mới của Thiên Quốc, lãnh tụ mới của liên minh thích khách, người kế thừa Assasin, anh hùng đánh thắng Liên minh thợ thủ công. A Hải vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!” “Đồ hèn nhát! Chết đi!” Vì thế người ca ngợi công đức trước khi chết bị ném vào miệng đầy máu của thú trấn mộ, tiếng kêu thảm thiết lẫn tiếng mắng chửi, nguyền rủa A Hải sẽ phải xuống mười chín tầng địa ngục. Đương lúc A Hải chuẩn bị chọn ra người hy sinh thứ sáu, A U chợt đứng dậy: “A Hải, ta đồng ý gả cho ngươi!” Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Lão Kim muốn nói gì đó nhưng bị vải nhét vào mồm. “A U, cô nghĩ kỹ chưa?” Khuôn mặt thích khách mang vết sẹo dài loằng ngoằng xáp lại gần làn da thiếu nữ 18 tuổi. “Chỉ cần ngươi chịu thả những người này, để họ sống cách xa núi Thái Bạch…” “Được, đưa chúng ra ngoài” Tuy A Hải nói như thế nhưng chỉ e trong lòng hắn đang tính toán. Ném những người này xuống vực cũng coi như thực hiện lời hứa đưa họ “xuống núi”. “Ta muốn tận mắt thấy họ xuống núi” A Hải nhíu mày, đi một vòng quanh A U, hít mùi cơ thể thiếu nữ: “Vậy hôm nay cô phải gả cho ta” “Đêm nay?” “Nói chính xác hơn là bây giờ!” A Hải khẽ cười, nắm cánh tay A U đến quan tài của Tần Thủy Hoàng ở giữa địa cung. Dù là trong “Tần thị mộ công giám” hay là trong tiết học lịch sử của trường Bắc Đại, hoặc là tu luyện “Địa cung đạo” của Trường học Thiên Quốc, đều sẽ nhắc tới “Hoàng trường đề tấu”. “Hoàng trường” chính là cây Bách sau khi đã bỏ vỏ, đặt tên dựa trên màu vàng nhạt. “Lã thị xuân thu” có nói: “Những đồ dưỡng sinh không được chôn cùng. Phòng mộ mà chất gỗ dày để quan tài mấy lớp, chất gỗ than và đá vòng quanh quan tài”. Quan tài đế vương Tần Hán dùng tầng tầng lớp lớp gỗ Bách vàng xếp lên, hầu như không cần mộng mà xếp ngay ngắn giống bức tường. Gỗ hướng vào bên trong nắp quan tài, vuông góc với cạnh quan tài. Nếu chủ mộ sống dậy, nhìn từ trong chỉ thấy bốn bức tường bằng gỗ giống mái hiên, đó là “Đề tấu”. Chư hầu dưới thiên tử, đại phu, sĩ cũng có thể dùng đề tấu, nhưng chỉ có thể dùng gỗ bách. Trừ khi được thiên tử cho phép, chư hầu vương và trọng thần mới được dùng Hoàng trường đề tấu. Thậm chí, quan tài an nghỉ vạn năm của Tần Thủy Hoàng chính là Hoàng trường đề tấu lớn nhất trong lịch sử. “Đó chính là phòng tân hôn của chúng ta! Quá khí thế!” A Hải bế cô lên, giống như ôm một con cá lớn ra khỏi nước. “Em hãy coi cỗ quan tài vĩ đại kia, là giường tân hôn của chúng ta!” “Điên rồ! Ngươi luôn mơ tưởng tới ta sao?” A Hải cắn tai cô nói: “Nói cho cô biết một bí mật, tôi không hứng thú với phụ nữ. Nhưng A U, cô không phải phụ nữ bình thường! Cô là chủ nhân của thích khách, là “em A U” của Tần Bắc Dương. Vì thế nên tôi đồng ý trả giá vì cô” Thiếu nữ A U đã không thể kháng cự, nước mắt lã chã giống như hồi sáu tuổi. Toàn thân bị điểm huyệt, rồi bị trói chặt. A Hải ôm cô hướng về Hoàng trường đề tấu của Tần Thủy Hoàng. Núi Thái Bạch, địa cung trên trời. Trên trời đột nhiên có tiếng gió phất qua tay áo. Tần Bắc Dương đến rồi. Anh không bay từ dưới lên mà là từ không trung ra. Nhân lúc mọi người đang chú ý đến A U, anh trèo lên đỉnh địa cung lăng mộ Tần Thủy Hoàng, cách mặt đất mấy chục tầng. Anh mô phỏng “Vượn hí” trong “Ngũ cầm hí”, đôi cánh tay vươn cao khỏe mạnh, treo 7 vì sao Bắc Đẩu, nhảy ra giữa đỉnh vòm, cong lên như mặt trời nối liền với trăng non, hai chân hướng xuống quan tài của Tần Thủy Hoàng. Tần Bắc Dương thi triển khinh công, vững vàng đáp xuống đỉnh Hoàng trường đề tấu, nóc của cung điện gỗ vuông vức. Tất cả mọi người trong điện đều mở to mắt nhìn, bao gồm cả A U đang bị A Hải ôm. Cô thấy anh còn sống, biến thành sao chổi lướt qua, cầu vồng chiếu qua mặt trời, Thương Ưng lao lên điện. A Hải thở dài lắc đầu, rút dao bằng ngà voi, chuẩn bị tử chiến với Tần Bắc Dương. Tay không làm sao có thể đọ được dao của A Hải? Nhưng Tần Bắc Dương còn chưa hạ xuống đất, Đường đao trên giá sừng hươu đã tự bay lên như một mảnh lụa trắng, bay qua địa cung vào tay anh, như thể cất giấu cục nam châm cực lớn. Tay cầm Đường đao, oai phong đường đường, Tần Bắc Dương giẫm lên lịch sử. Trăng sao nhật nguyệt di chuyển trên đầu, xung quanh là ánh sáng của nến nhân ngư. Tựa như có một luồng sáng bao phủ toàn thân anh. Khoảng khắc đó, truyền nhân thợ mộ họ Tần giống như vị Hoàng đế Trung Quốc đầu tiên từ hai ngàn hai trăm năm trước, thống nhất sáu nước, thống nhất văn chương, văn hóa, phế bỏ phong kiến, lập quận huyện. Tần Thủy Hoàng đế. A U dưới quan tài ngơ ngẩn nhìn đỉnh vòm địa cung, người đàn ông trên Hoàng trường đề tấu giống một ngôi sao lấp lánh… Chính xác, anh chính là người đó! A Hải vỗ tay, trong miệng phát ra âm thanh kỳ quái. Thú trấn mộ Thanh Ngưu phát ra tiếng trâu gầm đinh tai nhức óc. Nó đang nhắm xông về phía quan tài Tần Thủy Hoàng thì bị hai quả cầu lưu ly như tia chớp tấn công. Thanh Ngưu lắc lư hai cái nhưng không ngã, tức giận đùng đùng, quay đầu nhìn thấy từ sâu trong địa cung có một con thú trấn mộ ấu kỳ lân nhảy ra. Toàn thân bốc lửa, sừng hươu trên đầu thật lớn, vảy trên người sáng lấp lánh “Cửu Sắc!” A U phấn khích kêu lên, hy vọng lại được nhen nhóm lần nữa. Nhưng so với thú trấn mộ Thanh Ngưu vạm vỡ, tiểu thú trấn mộ Cửu Sắc chỉ như một đứa trẻ. Nhưng Tần Bắc Dương và Cửu Sắc đã lên kế hoạch xong, Cửu Sắc quên sống chết để dụ thú trấn mộ Thanh Ngưu, Tần Bắc Dương từ trên trời hạ xuống. Thú trấn mộ ấu kỳ lân và thú trấn mộ Thanh Ngưu lao vào tranh đấu, sừng hươu với sừng trâu, cầu lửa lưu ly của Đại Đường với binh khí Khiết Đan bên trên thiết giáp của Thanh Ngưu. Hai bên giao đấu khó phân thắng bại, giống như hai đối thủ nặng nhất và nhẹ nhất cùng tranh đấu trên đài. Trên quan tài giữa địa cung, một tên thích khách lặng lẽ bò lên định đánh lén từ sau lưng. Tần Bắc Dương như thể có mắt phía sau, cúi đầu tránh được một dao, cùng lúc quay người hạ Đường đao chém xuống.