Chương 12-1 Quyết chiến đỉnh Tần Thủy Hoàng (1)
Rắc!Đường đao xuyên qua eo thích khách, nháy mắt cắt ngang nửa người. Máu nhuộm đỏ cả thế giới trong mắt hắn, tất cả chìm trong biển đỏ. Thích khách thứ hai tiến lên. Tần Bắc Dương nhảy lên như phi điểu trong “ngũ cầm hí”, Đường đao cướp thủ cấp. Thích khách thứ ba bị bổ đôi. Thứ tư, thứ năm, thứ sáu… Cũng vào lúc này, nhờ kế điệu hổ ly sơn, thú trấn mộ Thanh Ngưu bị Cửu Sắc cuốn lấy, không thì sừng trâu đã đâm chết Tần Bắc Dương. 12 năm kìm nén thù hận của Tần Bắc Dương đã được dồn hết toàn bộ vào lưỡi đao sáng sớm nay. Trên quan tài Tần Thủy Hoàng, Đường đao cứa da, lộ ra thịt và xương chúng, bờ môi anh cảm nhận được mùi máu, cái mằn mặn khiến người ta buồn nôn. Anh cảm thấy những kẻ này rất ác, quá trình giết người cũng ác, mà giết cả người mình thì càng ác hơn! Tại sao con người lại giết người khác? Tối hôm qua, buổi ám sát đội lốt ảo thuật cũng không phải vô ích. Cầu lửa lưu ly của Cửu Sắc, dao găm của A U, song thương của Micheal, cung tên của Tần Bắc Dương đã khiến đảm phản loạn tổn hại hơn nửa. Bây giờ, tay chân của A Hải chỉ còn mười hai người, tất cả đã bị Tần Bắc Dương tiêu diệt. A Hải là kẻ cô đơn. Lão Kim lặng yên tự cởi trói, sau đó giải thoát cho A U và Micheal. Trong chớp mắt, tất cả những người bị bắt đều được trả tự do. Tần Bắc Dương xoay người nhảy xuống khỏi hoàng tràng đề tấu, đao dí sát vào mũi A Hải. Lão Kim nhặt cuốc thợ mỏ, đứng cạnh Tần Bắc Dương nói, “Bắc Dương! May mà tôi không nhìn nhầm người khi ở dãy Alps!” Trời long đất lở, bản thân A Hải không phải đối thủ của một nhóm người. Thú trấn mộ Thanh Ngưu tuy to nhưng lại ngốc nghếch, bị Cửu Sắc giữ ở một góc dưới địa cung, không có thời gian để giúp hắn. Tần Bắc Dương nhảy lên, Đường đao chứa đựng sức mạnh ma quỷ của An Lộc Sơn lao về phía sừng trâu của thú trấn mộ Thanh Ngưu. Một đao chặt đứt. Sừng trâu đồng xanh rơi xuống đất, khóe mắt Tần Bắc Dương lộ ra sát khí trùng điệp. Thanh Ngưu ngoan cố chống cự, phẫn nộ gầm rú, sức mạnh khổng lồ… “Thợ săn thú trấn mộ” lão Kim không biết lấy đâu ra cây sáo, bắt đầu thỏi khúc “Hồ già thập bát phách” của Thái Văn Cơ. Đây vốn là khúc đàn cổ, thế mà ông ta lại thổi thành khúc nhạc dân tộc ở thảo nguyên thê lương bi tráng. Có lẽ là do đã dành nhiều năm đào mộ ở vùng Tây Bắc mà ra. “Tôi sinh ra bản tính vô vi Tôi vào đời nhà Hán suy vi Trời ác độc chừ làm chia cắt Đất ác độc chừ gặp thời loạn ly Gươm giáo đầy rẫy chừ khắp nơi nguy hiểm Dân chúng lưu vong chừ ai cũng sầu bi Lửa khói ngập trời chừ người Hồ hưng thịnh Ý chí dư thừa chừ tình nghĩa suy Tục lạ xứ người chừ không thích hợp Gặp cảnh ô nhục chừ than với ai Sáo thổi một hồi chừ đàn một phách Lòng đau đớn chừ không người hay!” (1) Thanh Ngưu vốn là totem của người Khiết Đan. Chủ nhân của thú trấn mộ Thanh Ngưu là Hoàng đế khai quốc của nước Liêu, Gia Luật A Bảo Cơ! “Liêu sử” ghi chép rằng Liêu Thái Tổ Gia Luật A Bảo Cơ có “chiều cao chín thước, cao lớn và sắc bén, ánh mắt như tên bắn, kéo được chiếc cung ba trăm cân,”, rất hợp với sự to lớn của thú trấn mộ này. Hơn mười năm trước, lão Kim mở lăng mộ của Gia Luật A Bảo Cơ trên thảo nguyên sống Liêu, đào được thú trấn mộ Thanh Ngưu, đưa về núi Thái Bạch cùng quan tài của Liêu Thái Tổ, cất giấu trong địa cung trên trời. “Địa cung thuyết” đã ghi: thú trấn mộ thích âm luật, nhạc khí chính là pháp bảo. Thú trấn mộ Thanh Ngưu định nổi điên thì nghe tiếng sáo lại an tĩnh lại, ngoan ngoãn quỳ bốn vó xuống đất, cúi đầu xưng thần! A Hải hoàn toàn thất bại. Có điều hắn ta có khinh công giỏi nhất trên núi Thái Bạch, bay lên đến biên giới rìa địa cung. A Hải chạy qua mấy cánh cửa. Địa cung Tần Thủy Hoàng giả này còn có một lối ra khác. Tần Bắc Dương, A U, lão Kim, Trung Sơn và Cửu Sắc đều đuổi theo. Bọn họ vào địa cung thứ hai thì thấy một không gian hình tròn, những vòng tròn đồng tâm san sát nhau, dưới đáy là một sân đất vàng hình tròn, nhìn rất giống đấu trường La Mã cổ đại, cũng giống thánh điện dưới lòng đất ở khu da đen của Manhattan ở Bắc Mỹ của Liên minh Thợ thủ công. Đối chiếu với địa cung Tần Thủy Hoàng lúc nãy, nơi này tuần theo quy tắc “thiên viên địa phương” Anh chắc chắn đây không phải lần đầu mình đến chỗ này. Ba năm trước đây, ký ức vẫn còn hiện lên chân thực, lời Mặt Nạ Quỷ văng vẳng bên tai, “Ba thời kỳ Hạ, Thương, Chu đều có nô lệ và dũng sĩ giác đấu, có dã thú bác kích, bỉ thử giác đấu. Người thắng liên tục giết chóc, người thua bỏ mạng tại chỗ” Tần Bắc Dương vẫn nhớ trong “Tần thị Mộ tượng giám” có ghi: Sau thời thượng cổ, khi nghiệm thu thú trấn mộ, người ta sẽ áp dụng hình thức dũng sĩ giác đấu dành cho người sống. Nếu dũng sĩ giác đấu bị thú trấn mộ giết chết, tay nghề mộ tượng hợp cách. Nếu dũng sĩ giác đấu còn sống, thậm chí đánh bại thú trấn mộ, dũng sĩ giác đấu sẽ lấy lại được tự do, còn mộ tượng sẽ bị đày làm đày tớ vì tay nghề kém, thậm chí có thể phải làm dũng sĩ giác đấu để chịu chết. A Hải nhảy vào đáy địa cung hình tròn. Tần Bắc Dương giơ cung tên bắn. Cứ như có mắt sau gáy, A Hải phi thân thoát được mũi tên. Không kịp bắn mũi tên tiếp theo, Tần Bắc Dương giơ Đường đao nhảy xuống địa cung. “Đừng xuống!” Lão Kim nhắc chậm hai giây. A Hải xuống đáy địa cung, kéo một cái vòng đồng. Mấy chiếc cửa sắt mở ra, mùi thú trấn mộ đập vào mặt. Tần Bắc Dương hốt hoảng lùi lại mấy bước. Một con hổ mắt trắng nhảy vào đấu trường, đuôi cọp quất lên mặt đất khiến cát vàng bay mịt mù. Không đây không phải con hổ thật, đây là thú trấn mộ làm từ đồng xanh có hình dạng hổ. Sau đó anh lại thấy một con hươu to có sừng màu trắng giống Cửu Sắc, bốn chân mảnh mai đỡ thân hình bằng đồng xanh nhảy qua đỉnh đầu hổ. Thú trấn mộ Hùng Lộc. Thú trấn mộ thứ ba là một con gấu đen, thân hình to lớn thô kệch, từng bước đi khiến địa cung chấn động. Thú trấn mộ Hắc Hùng. Thứ tư là con vượn màu vàng, leo thoăn thoắt lên đấu trường, thét vào mặt Tần Bắc Dương thị uy. Thú trấn mộ Viên Hầu. Cuối cùng là một con thú trấn mộ đến từ trần đại cung. Hơi nóng tỏa ra khắp địa cung, Tần Bắc Dương thấy một đôi cánh đen, tiếng quạ ầm ĩ như báo tang. Con vật từ từ đáp xuống lưng hổ. Thú trấn mộ Ô Nha. Lần đầu tiên Tần Bắc Dương thấy nhiều thú trấn mộ cùng lúc như vậy, năm viên linh thạch cùng tỏa nhiệt, hơi khói bốc đầy địa cung. Địa cung hình tròn này nằm sát địa cung giả của Tần Thủy Hoàng, chính là “đấu trường thú trấn mộ” của núi Thái Bạch, bao gồm năm thú trấn mộ: hổ, hươu, gấu, vượn, chim. Đạo địa cung tàn nhẫn hơn đạo thích khách rất nhiều. Tàn nhẫn nhất là cửa tốt nghiệp: học thú trấn mộ bác kích, thất bại hoặc chết ở cửa thú trấn mộ. “Thật không may, đây chính là định mệnh của ta…” Hồn phách của Mặt Nạ Quỷ như lẩn quất trong đấu trường thú trấn mộ, thì thào bên tai Tần Bắc Dương. Đây là trường đấu sống chết của hắn ta. Hổ, hươu, gấu, vượn, chim – năm thú trấn mộ này bị A Hải khống chế, mài đao soàn soạt, nhìn Tần Bắc Dương mà thèm rỏ dãi. Chúng không cần thịt người cho đỡ đói, nhưng sẽ luôn tiêu diệt bất cứ thứ gì lạ xông vào nơi này – loại bỏ bất kỳ kẻ xâm nhập trái phép nào là bản năng của thú trấn mộ, để bảo vệ chủ sở hữu ngôi mộ. Thú trấn mộ Mãnh Hổ miệng to như chậu máu định nuốt chửng Tần Bắc Dương đầu tiên. Tần Bắc Dương liều mạng xoay người, rút Đường đao sau lưng chém vào miệng hổ, còn bản thân lại bay lên. Thú trấn mộ Ô Nha lao đến trên không trung, mỏ chim sắp đâm thủng anh. Anh lại giơ Đường đao ngăn lại, xoay người 360 độ, hai chân đặt trên đất vững vàng trên tâm vòng tròn. Tần Bắc Dương thu Đường đao về phòng thủ, đối mặt với năm con thú trấn mộ trước mặt, hai bên, sau lưng. Đột nhiên Cửu Sắc nhảy từ trên xuống trung tâm đấu trường như một ánh chớp màu vàng, đứng cạnh bảo vệ Tần Bắc Dương. Coi như Tần Bắc Dương và Cửu Sắc muốn cùng quyết chiến với năm con thú trấn mộ này. Từ trên khán đài, lão Kim kêu lên, “Bắc Dương, chọn một nhạc khí!” Lão Kim mở ngăn kéo ở bậc thang đấu trường. Trong đó hóa ra có rất nhiều nhạc khí: từ biên chung xuất sắc, cổ cầm, động tiêu đến những loại nhạc khí phương tây như violin, oboe, harmonica… Những nhạc khí này sáng bóng, rõ ràng thường xuyên được lau chùi. Tần Bắc Dương thốt lên, “Tôi thổi sáo” Lão Kim ném chiếc sáo trúc vào không trung. Tần Bắc Dương như nhìn thấy cảnh tượng ba năm trước đây, có điều người ném sáo cho anh khi đó chính là thầy Mặt Nạ Quỷ. Anh nhảy thật cao, một tay bắt sáo thì phát hiện ra lưỡi gà nửa trong suốt. Thú trấn mộ vốn thích âm luật, những tiếng nhạc phong nhã. Nhạc khí chính là vũ khí khắc chế thú trấn mộ. Tần Bắc Dương không còn lựa chọn nào khác nên đành gài Đường đao vào sau lưng, đưa sáo trúc ngang môi, tròn miệng bắt đầu thổi, khiến lưỡi gà khẽ rung lên. Anh thổi “Ode to Joy”. Khi còn sống ở thôn Lạc Đà ở Kinh Tây, anh thường xuyên theo cha mình lên đỉnh núi, thổi khúc nhạc này. Liệu có tác dụng với thú không? ________ Chú thích: (1) Bản dịch của phanlang. Nguồn: thiviennet