← Quay lại trang sách

Chương 12-2 Quyết chiến đỉnh Tần Thủy Hoàng (2)

Năm con thú trấn mộ vốn đã thỏa thuận xong. Chúng xếp quanh Tần Bắc Dương như năm cánh hoa xếp quanh nhụy, như năm thực khách quan sát món gà nướng hoàn chỉnh. Thế mà khi nghe khúc “Ode to Joy” của Beethoven, chúng thấy hơi khiếp sợ. Năm con dã thú núp tại chỗ, ngoan ngoãn vểnh tai lắng nghe tiếng sáo du dương, giống như nơi này không phải địa cung, không phải đấu trường mà là phòng hòa nhạc ở VienneBa năm trước, trong “giấc mộng” dài ấy, chính thầy giáo Mặt Nạ Quỷ đã dùng phương pháp nguy hiểm này để huấn luyện kỹ năng đạo địa cung cho Tần Bắc Dương. Dưới địa cung vang vọng tiếng độc tấu “Ode to Joy”. Lão Kim chọn kéo khúc nhạc dân gian bằng nhị hồ, A U thổi khúc nhạc triều Đường sở trường bằng bát địch… Tiếng địch, tiếng nhị hồ chẳng những khiến các con thú trấn mộ hoang dã kia mất lực công kích, chính Cửu Sắc cũng say mê chẳng hay. Mọi người chơi đi chơi lại. Khi Tần Bắc Dương thổi sáo đến lần thứ bảy, miệng muốn toét ra, nhịp điệu bắt đầu chệch choạc. Mọi người không thể cố được nữa. Thú trấn mộ lại tới gần, năm con cầm thú lộ vẻ sát khí. Lão Kim nhắc nhở, “Bắc Dương, năm con thú trấn mộ này đến từ mộ Hoa Đà thời Tam quốc!” Hoa Đà không phải đế vương, tuy cũng là bậc thần y hiếm thấy nhưng chỉ là một dân thường hiếm gặp, sao lại có tận năm con thú trấn mộ? Tần Bắc Dương nghĩ đến ba chữ – ngũ cầm hí. Thú trấn mộ sẽ không để không gian suy nghĩ cho anh. Mãnh Hổ lại xông lên. Tần Bắc Dương cũng coi mình như con cọp, cúi người đập hai tay xuống đất, buộc cơ thể của mình phải lái về phía trước đến hết mức, rồi di chuyển sang trái và phải bằng tay, tránh đòn đầu tiên; Bàn chân di chuyển về phía sau, cố gắng duỗi thẳng thắt lưng, tránh đòn thứ hai. Thú trấn mộ Hùng Lộc định dùng sừng hươu đâm thủng người dũng sĩ giác đấu. Tần Bắc Dương cũng bắt chước động tác của nó, tứ chi chạm đất, quay đầu nhìn, đặt Đường đao lên đỉnh đầu, hóa thân thành con thú một sừng, chạm vào hai sừng của thú trấn mộ Hùng Lộc. Việc luyện khí bên hồ sâu trên đỉnh núi không hề uổng phí, Đường đao chặn đứng lần tập kích của Hùng Lộc. Thú trấn mộ Hắc Hùng lao lên. Tần Bắc Dương hai tay ôm gối, cuộn người trên mặt đất mà né được lần tấn công. Thú trấn mộ Viên Hầu lao đến. Không cần học, anh leo lên tường đấu trường, thi triển khinh công, võ nghệ cao cường, thoăn thoắt như loài khỉ chính hiệu. Thú trấn mộ Ô Nha lao đến như một mũi tên nhọn. Tần Bắc Dương đứng vững, hít khí, giơ chân trái lên, hai cánh tay vẫy hai bên như chim chuẩn bị tung cánh. Trong khoảnh khắc, chân trái anh rơi xuống mặt đất, hai cánh tay hạ xuống bên chân, tạo ra một tiếng động lớn rồi bay lên trời trước sự kinh ngạc của mọi người. Năm con thú trấn mộ ngửa đầu rít gào ồn ã. Ô Nha đập cánh truy đuổi. Tần Bắc Dương rút Đường đao giấu sau lưng, xoay người bổ vào con thú đang bay. Một luồng nhiệt cuồn cuộn trong cơ thể phun ra từ đan điền, chui lên xương chậu, hậu môn, chạy dọc cột sống, mạch Đốc, xương cụt, đến tam quan của cơ thể, xộc thẳng lên đỉnh đầu rồi lại chảy xuống hai lỗ tai, hai gò má, đến đầu lưỡi, sang mạch Nghênh hương, Tẩu thước kiều, mạch Nhâm, xuống ngực bụng quay về đan điền, vừa hay đả thông “hai mạch Nhâm Đốc”, hoàn thành vòng luyện tiểu chu thiên của con người. Dường như An Lộc Sơn giấu kín trong Đường đao này là một sự tà ác không gì sánh được, một khi đã thoát ra thì khó rút lại. Đường đao bổ trúng lưng Ô Nha. Trong địa cung sau địa cung Tần Thủy Hoàng, trên bầu trời đấu trường thú trấn mộ, tia lửa kim loại bắn tung tóe, ánh sáng rực rỡ. Hình bóng tên phản loạn An Lộc Sơn tựa như mọc sừng thú và bờm, xuất hiện liếm máu, cắt Ô Nha thành hai mảnh. Tần Bắc Dương nghe tiếng kêu thảm thiết của thú trấn mộ. Có lẽ Đường đao đã chém trúng linh thạch, trái tim duy nhất của thú trấn mộ. Thú trấn mộ Ô Nha nổ tung trong không trung. Loài chim thực sự trong tự nhiên sẽ không chạm đất khi chết. Chúng sẽ tự nổ trên bầu trời, cánh chim hòa vào mây, linh hồn trở về trời xanh. Bốn con thú trấn mộ còn lại nhìn mà ngây người hốt hoảng, rủ nhau chui vào hang, hạ lan can sắt, cam tâm làm kẻ tù tội. Cửu Sắc nhìn cũng ngây người. Cầu lửa lưu ly không kịp phun ra. Trải qua hai năm, nó đã liên tục thoái hóa thành một con thú tàn bạo khát máu, nhưng trong trận người thú giác đấu này, nó trở thành quần chúng ngoan ngoãn, sống chết mặc bay mà thưởng thức cảnh chủ nhân tàn sát thú trấn mộ Ngũ Cầm Hí. Mùa xuân ba năm trước, Tần Bắc Dương 18 tuổi cũng đã hoàn thành bản sát hạch Ngũ Cầm Hí tương tự “trong mộng”. Đấu trường thú trấn mộ tựa như Thập bát Đồng nhân trận của Thiếu Lâm tự trong truyền thuyết. Bốn mươi năm trước, thích khách núi Thái Bạch đào mộ Hoa Đà, phát hiện ra năm thú trấn mộ. Thời Tam Quốc, Hoa Đà là người đầu tiên phát minh ra kỹ thuật gây tê trên thế giới. Để chữa bệnh đau đầu của Tào Tháo, ông đề xuất phẫu thuật mổ sọ, gây tê toàn thân. Tào Tháo vốn đa nghi lại bị đau đầu nên giam Hoa Đà trong ngục tới chết. Kể từ đó, thuốc gây tê bị thất truyền. Không lâu sau, Tào Tháo kiêu hùng chết bệnh, để lại 72 ngôi mộ nghi binh. Ngụy Văn Đế Tào Phi lên ngôi. Khi còn sống, Hoa Đà đã dùng tê phí tán để cứu mạng Tào Phi nên tân đế cảm kích, xây địa cung và mộ phần cho Hoa Đà theo quy cách chư hầu vương, đặt thú trấn mộ Ngũ Cầm Hí trong đó. Ngoài tê phí tán, Hoa Đà còn phát minh ra Ngũ Cầm Hí – hổ, hươu, gấu, vượn, chim, bắt chước tư thế của năm loài động vật để luyện tập, loại bỏ thực phẩm ngũ cốc, ích khí lực, trừ bỏ bách bệnh. Xét đến trình độ nào đó thì Hoa Đà chính là ngôi sao sáng ngành y, đồng thời cũng là tông sư võ học. Động tác sát nhân trong quyền thuật của thú trấn mộ đều dựa trên các loại cầm thú, rất khó để đấu lại nếu chỉ dựa vào võ thuật của loài người. Chỉ Ngũ Cầm Hí của Hoa Đà mới có thể gậy ông đập lưng ông. Đây là cách duy nhất để người xưa kiềm chế các quái thú lăng mộ trước khi phát minh ra vũ khí nóng. Ba năm qua, mỗi lần đấu với thú trấn mộ, Tần Bắc Dương luôn tự động bắt chước tư thế chiến đấu của năm loại cầm thú này, như khi được thầy chỉ điểm trong mơ. Lúc này, Tần Bắc Dương vừa tàn sát thú trấn mộ đã quay trở lại khán đài để hùng hổ tìm kiếm kẻ thù… Không thấy A Hải. Khi Tần Bắc Dương và thú trấn mộ Ngũ Cầm Hí đấu đá, A Hải đã chui qua cánh cửa khác trong mộ thất, đi qua hành lang rất dài, trốn ra khỏi địa cung trên tròi. Cửa ra núi Thái Bạch trên đỉnh Tây Phong có hoa dại bao phủ, bên ngoài có đá che, người bình thường khó phát hiện ra. Thoát hiểm được rồi, A Hải thở hắt ra, như Tào Tháo vừa chạy được khỏi trận Xích Bích, chẳng ngờ một bà cụ uy phong mặc áo vạt trái phủ trên đứng trước mặt. Mạnh Bà. Chẳng trách bà ta không vào địa cung với Tần Bắc Dương. Thì ra bà ta đã tính trước việc này, đứng chờ ngoài cổng địa cung trên trời. “A Hải, 16 năm trước khi ngươi vừa lên núi, ta cũng nói: người này không thể trọng dụng. Thích khách Lão Cha không nghe lời ta, nói ngươi thông minh, hợp làm thích khách, coi ngươi như con ruột. Giờ thì lão ta gieo gió gặt bão rồi” A Hải không thể thoát khỏi Mạnh Bà. Bên cạnh chỉ còn vách đá sâu vạn trượng. Tần Bắc Dương và đám A U đuổi ra khỏi địa cung trên trời, bổ Đường đao An Lộc Sơn về phía A Hải. Dao găm không chạm Đường đao… A Hải nhếch mép cười kiêu hùng, nghiêng người nhảy xuống vực. “Không! Dừng lại!” Tần Bắc Dương nhào tới vách đá. Không có Mạnh Bà níu lại, anh sẽ nhảy xuống, vạn kiếp bất phục. Năm tháng không theo ý người! Muốn tự mình giết thích khách Lão Cha, ông ta bị A Hải giết. Muốn tự mình giết A Hải, hắn lại nhảy xuống vách núi. Mọi người cúi xuống vách đá, tự nhiên thấy một chấm đen to xuất hiện chỗ A Hải rơi. Một chiếc ô. A Hải cất một chiếc ô sau lưng, chính là ô thiết cốt, có thể chịu lực ngàn cân. Lớp phủ không làm từ giấy dầu mà sợi nhân tạo của Mỹ, cứng rắn không thua gì sắt thép. Chiếc ô này có thể gấp nhỏ, bung ra cực to, như một chiếc dù nhảy vực, phấp phới trong gió, giảm tốc độ rơi. Điểm cao nhất từ đỉnh núi Thái Bạch đến Địa Ngục cốc phải hơn 2000m, là nơi cao nhất thế giới. Dưới đáy chồng chất sương khô. Mây trắng che khuất tầm nhìn. A Hải biến thành chấm đen nhỏ, sau đó biến mất không dấu vết.