Chương 13-1 Quyết chiến ở lầu canh (1)
Năm Dân quốc thứ 8, năm 1921, tháng 6Qua tiết Đoan Ngọ, mùa gặt lúa mạch ở Quan Trung kết thúc. Nhóm mạch khách lại trở về quê quán. Những đồng ruộng mênh mông trước cửa Càn Lăng đã được gặt xếp gọn gàng, chỉ còn gốc rạ trơ ra trên nền đất vàng. Quân doanh ở chân núi Nãi Đầu vẫn cắm cờ ngũ sắc nhưng các thôn dân xung quanh không hề biết đây là quốc kỳ của Trung Quốc. Một đoàn xe rời khỏi quân doanh, dẫn đầu là một quan quân trẻ tuổi chỉ chừng 20, quân hàm là Thiếu tá. Sau mấy chiếc xe lớn, rèm cửa sổ của một chiếc xốc lên. Một người phụ nữ trẻ với tóc búp bê uốn xoăn mở to đôi mắt lưu ly nhìn ra ngọn núi cao nhất chỗ Càn Lăng đằng xa, tạm biệt Đường Cao Tông Lý Trị và nữ hoàng Võ Tắc Thiên, cáo biệt những tấm bia không chữ, những kỵ sĩ không đầu, những hoàng tử công chúa, đại thần… được chôn xung quanh đó, chẳng hạn như Công chúa Vĩnh Thái, chủ nhân thú trấn mộ Cô Hoạch Điểu. Âu Dương Anna ôm con sắp tròn một tuổi, là một cô bé xinh đẹp. Con bé rất khỏe mạnh, đôi mắt màu lưu ly, hai bàn tay bụ bẫm khua khoắng trên không trung. Người mẹ trẻ đỡ con gái dậy, để con gái nhìn lăng mộ chôn cất hai vị Hoàng đế. “Cửu Sắc ơi Cửu Sắc, con là con gái nhưng chẳng thua kém gì con trai. Con trai làm được, con cũng làm được, con trai không làm được, con càng có thể làm được, như người phụ nữ trong lăng mộ kia!” Xe ngựa lắc lư. Âu Dương Anna lấy khăn lau người cho con. Trời nóng bức, trẻ con dễ nổi rôm. Sau cổ cô bé là cái bớt hình cặp sừng hươu đỏ rực, bốc cháy đến tận mái tóc đen ngắn phía trên. Dấu ấn của tộc thợ mộ họ Tần cũng truyền trên người con gái. Tề Viễn Sơn cưỡi ngựa đi bên cạnh xe ngựa, nhìn vợ con mình qua ô cửa. Anh cười thật tươi với Cửu Sắc. Nói thật, anh rất đẹp trai, con bé lại là một nhan khống, sẵn lòng cười lại với cha mình. Anna trong xe không cười với anh. Tề Viễn Sơn hơi lúng túng, kéo vành nón xuống, thúc ngựa phi lên đầu, ảo não rời khỏi binh doanh Càn Lăng. Con mèo mun ngồi trên mui xe. Con mèo già đến từ địa cung của công chúa Vĩnh Thái, không biết đã bao tuổi nhưng Tề Viễn Sơn đuổi nó cũng không đi. Họ không cho nó ăn gì, nó lại tự đi bắt chuột bắt chim để ăn. Đôi mắt mèo chăm chú hướng về miền đất Quan Trung rộng lớn. Hè năm nay, Thiểm Tây cũng không yên ổn. Quân phiệt Trần Thụ Phiên, Lưu Trấn Hoa dấy binh muốn tăng cường uy danh, Đồ Cảnh Dực của Tĩnh Quốc Quân cát cứ xưng hùng, hai bên giương cung bạt kiếm vô cùng căng thẳng. Trực hệ và Phụng hệ lũng đoạn chính phủ Bắc Dương quyết định hủy bỏ chức vụ Đốc quân Thiểm Tây của Trần Thụ Phiên. Trần Thụ Phiên và Lưu Trấn Hoa không dễ dàng từ bỏ quyền lực, tuyên bố người Thiêm cai trị vùng Thiểm, khai chiến với quân phiệt Trực hệ và Tĩnh Quốc Quân cùng lúc. Tề Viễn Sơn trú một mình ở Càn Lăng, thực lực không đủ để xoay chuyển cuộc chiến nên tuyên bố giải trừ vũ trang, thoát ly chiến khu quay về Bắc Kinh. Một mình anh thành lập căn cứ dưới chân Càn Lăng, vậy mà thất bại trong gang tấc, coi như một giấc mộng sớm tàn. Dù vậy, Tào Côn vẫn gửi điện báo cho Tề Viễn Sơn, tán dương anh là thiếu niên anh hùng của Trực hệ, không hổ danh danh tướng Bắc Dương, là cánh tay đắc lực về chính trị, quân sự ở Quan Trung, trở về sẽ được trọng dụng. Đoàn xe rời khỏi Càn Lăng. Hai ngày sau, họ băng qua sông Vị Hà, thấy tường thành Tây An màu vàng. Đáng tiếc rằng Trường An triều Đường đã hóa thành tro bụi, hôm nay chỉ còn là sản phẩm kiến tạo của Hồng Vũ triều Minh, vẫn còn kém xa thời đại Đường thịnh thế, có điều vẫn đứng vững không ngã. Tháp pháo, ngựa, tường nữ nhi vẫn như thành trì vững chắc. Tề Viễn Sơn vào thành qua Tây An Môn, xuyên qua lầu quan sát và Ung thành xưa cũ, bước trên đường cái phía Tây phồn hoa, thấy một tòa nhà to rường cột chạm trổ, nằm trên nền móng cao vài thước. Bên dưới là cổng tò vò hình vòng cung, trên là lầu các kết cấu từ gỗ dầm, cao khoảng hai tầng, tầng ba là trọng diêm. Hành lang uống quanh chín gian phòng, nóc nhà là mái hiết sơn làm theo nghi thức trọng diêm tam trích thủy, phủ ngói xám, ngói lưu ly sáu màu phủ trên, mang phong cách tam đại Đường Tống Minh rõ rệt. Anna bế con vén rèm nhìn xung quanh, thấy tấm biển “Văn Võ Thịnh Địa”. Đây là lầu canh Tây An hạng nhất Trung Quốc, hình dạng và cấu tạo giống Thiên An Môn ở Bắc Kinh nhưng cao to hùng vĩ hon, quy cách không hề kém ở đế đô. Đi qua động tử ở cửa thành của cổ lâu là cổng của sân phía Bắc nơi dân tộc Hồi sinh sống. Thời Đường, nơi này nằm trong Hoàng thành, được ghi chép trong sách Thượng Thư, cũng là dải đất ở trung tâm của cả đế quốc. Tề Viễn Sơn ngồi trên lưng ngựa quay đầu nhìn tấm biền “Thanh Văn Vu Thiên” trên lầu canh phía sau. Cửu Sắc một tuổi bất mãn. Con bé có mũi rất nhạy bén như nai con. Dù sao nó cũng ăn sữa hươu lớn lên trong mộ cổ triều Đường, ngửi rõ mùi bánh mì thịt cừu hấp trên đường phố chính, bánh mè da lạnh, canh thịt cừu tươi, bánh bao súp, bánh hoa hồng bát bảo… Bỗng nhiên một đội quân vụt đến khiến người dân nhao nhao né tránh, nhiều quầy hàng bị dẫm nát. Tề Viễn Sơn yêu cầu đoàn xe dừng lại, lặng lẽ lấy một hộp pháo bên hông ra. Những binh lính kia đi qua hai bên đoàn xe, thoáng cái vây quanh lầu canh sau lưng như nêm cối. Dưới sự chỉ huy của sĩ quan, đám lính cẩn thận leo lên đài, vừa định xông vào trong lầu cổ thì có tiếng súng vang lên. Hai tên lính ngã xuống đất. Đạn bắn từ trong lầu canh, chứng tỏ tay nghề của xạ thủ khá tốt. Giữa đám binh sĩ mặc quân trang màu lam là viên cảnh sát mặc quân phục màu ghi, nhìn lôi thôi lếch thếch. Người đó tuổi chừng ba mươi, lông mày rậm, có hai chòm ria mép, đôi mắt sáng như sao, người rất cao, nhìn không giận mà tự uy. Cách rất xa nhưng Tề Viễn Sơn vẫn nhận ra gương mặt này: truyền nhân Lục Phiến Môn ở Kinh thành – danh thám Diệp Khắc Nan. Có người hét to: treo giải thưởng 1000 đồng Đại dương để truy nã tên tội phạm trốn trong lầu cổ. Có thưởng lớn tất có kẻ liều. Những binh lính này đều là kẻ liều mạng, hùng hồn xách lưỡi lê lao lên. Trong lúc nhất thời, âm thanh sát phạt vang dội khắp lầu cổ thành Tây An – tiếng đạn bay ngang, máu phun năm bước, xác chết được khiêng xuống liên tục, tất cả đều là binh sĩ. Không biết có bao nhiêu người đang trốn trong lầu canh kia? Quân đội mang cả súng máy gatling đến định bắn phá lầu canh. Anna bế con trong xe ngựa khó chịu, “Mấy kẻ này chẳng ra làm sao! Định phá hủy hết tài sản của tổ tông sao?” Giọng cô vang lên trong gió, truyền đến tai Diệp Khắc Nan. Danh thám Kinh thành quay đầu nhìn, ánh mắt chạm đúng vào cô gái. Từ trước đến nay, ngoại hình với mái tóc quăn, đôi mắt lưu ly này – có đốt thành tro, mài thành phấn anh cũng sẽ không quên được. “Anna! Diệp Khắc Nan ra lệnh tạm ngừng tấn công, đến trước xe ngựa rồi cũng thấy Tề Viễn Sơn. Thiếu tá Bắc Dương trẻ tuổi xuống ngựa, cúi chào quan cảnh sát cao cấp của phòng cảnh sát Bắc Kinh. Diệp Khắc Nan nhìn Anna ôm con trong tay, đoán được kết quả. Không phải lúc nhớ nhung, anh quay đầu nhìn lầu canh, nghiến răng, “Hôm nay, dù có phải liều cái mạng này, tôi cũng phải bắt được kẻ kia!” “Trên lầu đó có tên tội phạm nào thế?” Tề Viễn Sơn không hỏi nhưng Anna lại tò mò. Trinh thám lừng danh chỉ ngón tay. “Phạm tội gì?” “Giết người!”