Chương 13-2 Quyết chiến ở lầu canh (2)
“Giết bao nhiêu người?”Diệp Khắc Nan nhíu mày, “Đăng ký trong danh sách là hơn trăm người! Không nói cho chúng tôi biết người bị hại, không biết có bao nhiêu người!” “Đúng là đáng bắt! Nhưng lầu canh Tây An là di tích danh thắng, là di sản quý giá của người Trung Quốc, không nên phá hủy!” Âu Dương Anna học ban lịch sử, là học trò giỏi của Giáo sư Vương Gia Duy, rất có ý thức bảo vệ văn vật. “Tôi đã truy lùng tên tội phạm này từ năm Tuyên Thống, đến tận năm Dân quốc thứ 9, kéo dài 12 năm!” Diệp Khắc Nan siết tay, “Nhưng Anna, cháu nói có lý! Không thể phá hủy lầu canh Tây An!” Diệp Khắc Nan cho binh sĩ lui lại, ra lệnh cho mọi người bao vây xung quanh, đề phòng tội phạm bị truy nã bỏ trốn. Trinh thám lừng danh đứng một mình, tay cầm khẩu súng browning, lén lút leo lên tường lầu canh. “Tôi cũng đi!” Tề Viễn Sơn rút súng lúc, theo sát Diệp Khắc Nan. Hai người có thể chiếu ứng cho nhau. Theo bài học ở trường quân đội Nhật Bản, mọi cuộc đột kích đều cần sự yểm hộ. Kỹ năng bắn súng của Tề Viễn Sơn rất tốt, tay súng thiện xạ của lục quân Nhật Bản cũng phải tự hổ thẹn. “Cẩn thận!” Âu Dương Anna đặt con gái vào chỗ sâu trong xe ngựa, bản thân ngó ra gọi, lo lắng cho chồng. Lầu canh của thành Tây An là nơi náo nhiệt, dân chúng đông đúc, đi từ đường cái phía tây đến cửa phía bắc, cửa phía nam đều chật như nêm. Đám phóng viên báo lá cải nhao nhao chụp ảnh. Tiếng súng vang lên. Viên đạn bay qua đỉnh đầu Diệp Khắc Nan, nhưng anh di chuyển nhanh như thỏ chạy, bám gạch mà leo vào trong lầu canh. Nơi này có một chiếc trống lớn, hàng ngày có người gõ trống báo giờ, gần đó có một gác chuông, là đồng hồ của cả thành Tây An. Tề Viễn Sơn nhảy vào bên kia cổng thành, trao đổi bằng mắt cùng Diệp Khắc Nan. Trong lầu tối om có bóng người trốn sau chiếc trống. Diệp Khắc Nan quỳ rạp trên mặt đất bò lại gần, Tề Viễn Sơn vòng ra phía sau. Đối phương lập tức đánh trả, viên đạt bay qua huyệt Thái dương. Đối phương không chịu nhúc nhích, luôn ở yên một vị trí. Diệp Khắc Nan suy đoán rằng kẻ đó đã bị trúng đạn, hoặc chân bị thương, nếu không sẽ không để bị bao vây. Được Tề Viễn Sơn bọc hậu, Diệp Khắc Nan tưởng đối phương bị thương, cứ liên tục lại gần để đạt được vị trí có lợi. Ánh sáng không đủ, không phù hợp để Tề Viễn Sơn bắn súng, không thì đối phương đã bị bắn trúng đầu mà chết. Bỗng nhiên, tên tội phạm nổ súng. Hết đạn. Hắn thành cá trong chậu. Dù thế, trinh thám lừng danh Diệp Khắc Nan cũng không dám tùy tiện lại gần, hướng nòng súng vào kẻ tội phạm bỏ trốn, hô to, “Ngươi không thể trốn nữa! Giơ hai tay lên, ngoan ngoãn đầu hàng. Nếu không, ta có thể đập nát đầu gối ngươi, bắn trúng vai ngươi, khiến tay chân đứt lìa, cả đời sau què quặt vô dụng!” Diệp Khắc Nan nói chuyện thật độc ác! Đối phương vẫn không định đầu hàng, cứ thế bò trên mặt đất, lê đến tường thành. “Đứng lại!” Điều trinh thám lừng danh lo lắng nhất đã xảy ra. Tên tội phạm này thà chết không chịu khuất phục, nhảy xuống dưới lầu canh. Ầm… Tư thế trên không trung rất đẹp – kẻ này từng luyện khinh công, sau đó hắn lăn lông lốc, tránh được cú ngã nặng nề, các bộ phận quan trọng không bị thương nặng, nhưng có tiếng xương vỡ. Mấy chục lưỡi lê chĩa vào hắn, chỉ cần hơi nhúc nhích sẽ bị đâm thủng lỗ chỗ. Đó là một người đàn ông chừng 30 tuổi, miệng mũi đầy máu, chân phải bị thương nặng, được nẹp và băng lại. Hắn nhìn lưỡi lê và nòng súng nhưng không hề sợ hãi, còn cười điên cuồng. Đôi mắt đó ẩn chứa ma quỷ, khiến binh lính khiếp sợ mà lui lại. Má phải hắn có vết sẹo hình con rết. Diệp Khắc Nan và Tề Viễn Sơn chạy xuống lầu canh. Bọn họ đã từng gặp gương mặt thích khách này, không chỉ một lần. A Hải. Đúng là người có tuyệt kỹ. Dù bị thương một chân, A Hải vẫn có thể thi triển “đạo thích khách”. Người bình thường sớm đã tan xương nát thịt. Trinh thám lừng danh lục soát người hắn, thấy một con dao găm chuôi ngà, nạm họa tiết “cầu vồng tiếp mặt trời”, hiển nhiên đã cao cấp hơn 12 năm trước. Thích khách A Hải bị trói chặt, nhét vào một chiếc ô tô bọc thép kiểu Anh, xung quanh là quân đội hộ tống trùng trùng điệp điệp. Tất cả cùng hướng về cửa Bắc, đến nha môn Đốc quân Thiểm Tây. Diệp Khắc Nan sai người đi mời bác sĩ nước ngoài. Cần phải trị thương cho tên tội phạm này, không để hắn chết vì bị thương nặng. Cửa Bắc khôi phục lại trật tự. Diệp Khắc Nan đến trước đoàn xe của Anna, đội mũ kê-pi, liếc nhìn bé gái trong rèm, “Đã lâu không gặp!” “Thám trưởng Diệp, ngài đang nói với ai thế?” Âu Dương Anna xuống xe ngựa, mặc váy bông màu lam và áo ngắn. Dù cô đã làm mẹ nhưng phong cách chưa bao giờ thay đổi. “Với tất cả mọi người” Diệp Khắc Nan nhìn chiếc nhẫn ngọc trên tay cô. Đó là vật Tần Bắc Dương tặng, không ngờ cô vẫn đeo, “Cảm ơn cậu đã hỗ trợ, không thì tôi đã bị bắn trúng” “Thật ngại với ngài, thám trưởng Diệp” Ý Tề Viễn Sơn chính là đám cưới của mình và Anna. “Thôi!” Trinh thám lừng danh vỗ quân hàm Thiếu tá của anh, “Tôi thấy cậu cũng có tiền đồ đấy!” “Thám trưởng, sao lần này ngài lại đến Tây An?” “Nói ra thì rất dài! Mọi người biết đấy, mười hai năm qua, tôi chưa bao giờ từ bỏ việc điều tra án diệt môn trong Tô giới Đức ở Thiên Tân, báo thù cho cha mẹ nuôi của Tần Bắc Dương. Để bắt được lũ thích khách giết người như ngóe kia, tôi đã tốn rất nhiều công sức! Năm ngoái, tôi đi qua Bắc Kinh, Nam Kinh, Quảng Tây sau đó đến Thiểm Tây!” “Nơi này là căn cứ của thích khách?” “Núi Thái Bạch! Giáo đoàn thích khách!” Diệp Khắc Nan quay đầu nhìn lầu canh, “Hôm nay, có người mật báo rằng có người đến từ núi Thái Bạch, trốn trên lầu. Tôi đoán đó là thành viên của đám thích khách. Phải biết rằng giáo đoàn thích khách ở núi Thái Bạch là cái gai trong mắt của Tổng đốc Thiểm Cam và Tuần phủ Thiểm Tây đã bao đời nay. Đốc quân Thiểm Tây cũng không ngoại lệ. Ông lập tức cấp nhân lực cho tôi đến lầu canh bắt thích khách” “Không ngờ đó chính là A Hải, tên bị chém vào mặt năm ấy, kẻ sát hại mẹ nuôi của Tần Bắc Dương” Trinh thám lừng danh thở phào như vừa phá được một vụ án quan trọng, “Bắt được kẻ này, tôi sẽ tra hỏi kỹ càng, trừng phạt nghiêm khắc để báo thù cho Tần Bắc Dương!” “Thám trưởng Diệp, Tần Bắc Dương còn sống!” Anna khẽ nhắc nhở, giọng nói còn có sự hổ thẹn. “Sao cơ?” Thám trưởng Diệp có vẻ bất ngờ, phức tạp nhưng rồi lại cười ha hả, “Tốt! Tôi biết mà, người tốt khắc gặp điều lành! Tên nhãi này có chín mạng! Không dễ chết vậy đâu!” Đứa bé trong xe chợt khóc váng lên. Anna bế con gái lên dỗ dành. “Nó tên gì?” “Cửu Sắc” “Thú trấn mộ của Tần Bắc Dương?” “Vâng, là tên đó. Dù sao cũng là trinh thám lừng danh, ánh mắt sắc bén, chỉ cần nhìn hiện tượng là nhận ra bản chất. Anh quan sát gương mặt đứa bé, hạ giọng hỏi Anna, “Chẳng lẽ…” “Thám trưởng, ngài đoán không sai, là con của Bắc Dương” Thấy Anna lúng túng, Tề Viễn Sơn thẳng thắn trả lời thay vợ mình. “Trời biết! Tôi có thể hiểu vì sao hai người vội vàng kết hôn, thì ra là vì đứa bé này! Viễn Sơn, Anna, tôi tha thứ cho hai người” “Xin đừng tiết lộ bí mật này cho bất kỳ ai! Tôi không muốn sự trưởng thành của Cửu Sắc gặp rắc rối” “Kể cả Tần Bắc Dương?”