Chương 13-3 Quyết chiến ở lầu canh (3)
Âu Dương Anna hơi do dự rồi cắn môi gật đầu“Đúng là nghiệt duyên!” Diệp Khắc Nan thở ngắn than dài, nhìn bé con Cửu Sắc rồi lại vui vẻ, “Tôi có thể bế con bé một lát không?” “Đương nhiên rồi!” Anna đưa bé con cho trinh thám lừng danh. Anh chọc ngón tay trêu con bé. Không ngờ Cửu Sắc rất thích người đàn ông này, còn vươn đôi tay trắng mịn chạm vào chòm ria mép đen ấy. Cảm giác nào đó xẹt qua khiến Diệp Khắc Nan tự dưng thơm lên gương mặt Cửu Sắc. Cùng lúc đó, Cửu Sắc tè vào ngực anh. Trinh thám lừng danh cảm thấy lồng ngực âm ấm, bộ đồng phục cảnh sát đã bị đái ướt hoàn toàn. Anh không những không giận, còn vừa trả đứa bé cho Anna vừa đùa thế này là đỡ nóng ngày hè. “Đây là dấu hiệu tốt! Hôm nay tôi bắt được hung phạm theo đuổi mười hai năm, còn được Cửu Sắc tè vào, đúng là vận tốt giao hòa!” Mèo mun trên mui xe luôn trừng mắt nhìn Diệp Khắc Nan, khiến anh cảm thấy khó chịu. Đêm này, Tề Viễn Sơn và Âu Dương Anna dẫn con đến khách sạn cạnh nha môn của Đốc quân Thiểm Tây nghỉ lại một ngày. Anna vẫn luôn cẩn thận, khi ra ngoài luôn chú ý cửa sổ. Cô để một con dao nhỏ dưới gối, đề phòng kẻ gian hoặc yêu quái làm phiền con gái mình. Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng tỏ, còn có mùi hương thịt dê quyến rũ. Cô dỗ con ngủ, lại nhớ đến đêm trừ tịch mấy tháng trước, con gái quay lại với mình nên mình mừng rỡ như điên. Đêm đó, trong nháy mắt, cô lại thấy Tần Bắc Dương, thấy ruột gan mình đứt thành từng khúc! Cô muốn được gục vào lòng Tần Bắc Dương, được khóc thật thỏa thuê… Có lẽ cô không làm được! Tần Bắc Dương cũng không làm được. Chẳng rõ anh đã đi đâu, sống chết cách biệt. Tần Bắc Dương, kể từ ngày sinh ra đã phải lang bạt kỳ hồ. Cho đến ngày nay, không phải xuống mộ thì cũng bị người ta đuổi giết, hoặc lưu lạc trong hoang mạc và núi sâu, không thể chịu trách nhiệm của một người cha. Anh không sai, nhưng vận mệnh sai! Nếu bây giờ, cô ôm con quay về bên Tần Bắc Dương, cuộc đời sẽ như thế nào? Con gái sẽ có tuổi thơ thế nào? Lớn lên dưới địa cung như cha mình? Ngày ngày ôm thú trấn mộ? Chỉ học tiểu học đến lớp ba? Cả nhà bị giết hết? Không! Cửu Sắc là con gái, nhưng cũng là bảo bối nhà họ Âu Dương, là món quà trời cao ban cho cô, hoặc có lẽ là món quà mà thần Odin trong lăng mộ người Viking trao cho cô! So sánh với Tần Bắc Dương, Tề Viễn Sơn hợp vai trò người cha hơn. Tuy anh là quân nhân nhưng không cần ra trận khi chiến tranh, có bổng lộc ổn định, sẽ cho Cửu Sắc một tuổi thơ hoàn chỉnh. Anh cũng rất yêu con bé như con ruột mình, có tình thương người cha. Đôi khi, cô cũng thấy cảm động. Anna quyết định rằng đến khi Cửu Sắc tròn 18 tuổi, cô mới cho con bé biết bí mật về cha ruột của mình, nhận tổ quy tông. Còn giờ, cô có một quyết định khác. Cô muốn đến nha môn Đốc quân ở bên cạnh, tìm trinh thám lừng danh kinh thành Diệp Khắc Nan để cùng thẩm vấn thích khách A Hải. Cô giáo con gái cho Tề Viễn Sơn, để anh chăm sóc con bé đêm nay. Thích khách hoàn toàn có khả năng cướp ngục, không nên khinh suất. Người phụ nữ đi một mình trong đêm, tựa như trở lại đêm Thượng Hải năm ấy, trở lại núi Đạt Ma ở Đông Hải, băng đại dương cùng Tần Bắc Dương, hào hoa phong nhã, trải qua bao nguy hiểm… Anna bị các vệ binh chặn lại trước cửa nha môn Đốc quân, đến khi Diệp Khắc Nan xuất hiện, cô mới được đưa vào một lầu nhỏ canh gác nghiêm ngặt. Nơi này theo quy củ cũ, có người lục soát người cô, xác nhận không có vũ khí. Đó là một phòng đơn, không có cửa sổ, chỉ có một chiếc giường. Thích khách A Hải băng bó toàn thân, đùi phải bó thạch cao, tay phải cắm ống truyền dịch. Bác sĩ nước ngoài khám bệnh cho hắn rất kinh ngạc vì sự khỏe mạnh của người đàn ông này. A Hải bị xích lại, đề phòng hành động thiếu suy nghĩ. Anna nhìn vết sẹo trên má hắn mà không khỏi giật mình, lạnh lùng nói, “Bốn năm trước, ở Hồng Khẩu – Thượng Hải, trong “Núi Đạt Ma trên biển”, có phải ngươi giết cha ta?” “Đúng” A Hải lạnh lùng gật đầu, có vẻ khinh miệt thoáng qua, như thể hắn chỉ giết một con côn trùng. Âu Dương Anna phun nước bọt vào hắn, lập tức bị Diệp Khắc Nan nhắc nhở: “Bình tĩnh!” “Xin lỗi thám trưởng Diệp…” “Việc thẩm vấn chưa bắt đầu” “Diệp Khắc Nan” A Hải bị trói trên giường bệnh, vết thương chằng chịt nhưng vẫn trung khí mười phần, quả nhiên là người có rèn luyện. “Ngươi biết tên ta cũng là vinh hạnh cho ta rồi” “Thám trưởng Diệp, anh là truyền nhân Lục Phiến Môn ở Kinh thành, hầu hạ ở nha môn bộ Hình từ thời Khang Hy. Ông anh là Diệp Hành Khách, chết trận trước cửa Trịnh Dương khi Liên quân Anh Pháp xâm chiếm Bắc Kinh. Năm Canh Tý, Liên minh tám nước tấn công, cha anh cũng chết trận ở cửa Trịnh Dương. Có thể nói anh là trung lương, tiếc là gia đình anh thần phục một triều đường mục nát vô dụng!” “Ngươi biết cũng nhiều đấy” Diệp Khắc Nan nhịn, chờ A Hải phun ra nhiều hơn. “Ha ha! Ta còn biết trong Phong trào Cải cách năm 1898, cha ngươi là kẻ bắt được Lục quân tử, cũng chính ông ta áp giải họ lên pháp trường” “Câm mồm…” Nói đến chỗ đau của nhà họ Diệp, trinh thám lừng danh chỉ muốn bịt tai lại, “Là người hầu ở Lục Phiến Môn, đương nhiên không thể tránh được chuyện xấu. Cha ta nói ông cũng uất ức. Một trong Lục quân tử là Lưu Quang Đệ, là chủ sự dự khuyết của bộ Hình, lãnh đạo trực tiếp của cha ta, cũng là người ông kính nể nhất. Khi hành hình, cha ta đã mua đao phủ để Lưu Quang Đệ được chết gọn gàng thoải mái nhất!” “Năm Quang Tự thứ 31, anh kế nghiệp cha, thi vào trường Cao đẳng Cảnh sát Bắc Kinh, thầy dạy là Ronin Kawashima. Anh tiếp nhận toàn bộ nền giáo dục của Nhật Bản, sau ba năm thì tốt nghiệp hạng 1 toàn quốc” “Năm tiếp theo, tôi phụng mệnh Nhiếp chính vương, điều tra vụ án con trai của thợ thủ công Hoàng gia Tần Hải Quan bị mất tích, cuối cùng tìm ra được đứa bé ở Tô giới Đức-Thiên Tân, khi đó tên Thù Tiểu Canh, vốn tên là Tần Bắc Dương” “Vết sẹo trên mặt tôi cũng là đứa trẻ đó ban tặng” Khoảnh khắc A Hải dừng lại, Diệp Khắc Nan thấy miệng lưỡi hắn khô đắng nên cho ngụm nước, “Cảm ơn thám trưởng Diệp! Tôi còn biết nhiều chuyện của ngài. Chẳng hạn như ngài kết hôn nhiều năm nhưng không có con nối dõi, vấn đề ở nhà gái nhưng ngài không lấy vợ bé, tương kính như tân với phu nhân” “Ngươi cũng biết!” Diệp Khắc Nan hít một hơi khí lạnh, “Vậy thì sao nhiều năm qua, ngươi không lấy mạng ta?” “Thích khách chúng ta chỉ nghe lệnh chủ nhân, không tự ý hành động” “Không nói việc này, tại sao ngươi lại trốn ở lầu canh Tây An, bị thương ở đùi phải?” Vấn đề mấu chốt này khiến A Hải nhắm mắt lại. Vết sẹo hình con rết ở má phải bò trườn dưới ánh đèn. Anna vừa muốn thúc giục lại bị Diệp Khắc Nan ngăn cản, không cho cô tiếp cận tội phạm. Ba ngày trước, cuộc nổi loạn trên núi Thái Bạch thất bại. Bị Tần Bắc Dương dồn đuổi, thích khách A Hải nhảy khỏi vách núi… Dù có ô thiết cốt nhưng độ chênh lệch mực nước trên lòng sông và độ cao mực nước biển vượt qua giới hạn, tốc độ tăng nhanh, dù có khinh công thì hắn vẫn bị thương ở chân phải. Địa Ngục Cốc. Quả nhiên nơi này là địa ngục. Xương trắng chồng chất, tích lũy của người và động vật suốt bao nhiêu năm nay, có cả bộ xương mặc trang phục thời cổ, đao, kiếm, sách cổ… A Hải phát hiện ra một con gấu trúc vừa ngã chết nên xẻ thịt nó bằng dao găm rồi ăn sống, bổ sung sức lực và nhiệt lượng. Hắn biết đám người trên núi Thái Bạch sẽ nhanh chóng đi tìm mình. Hắn lê chân bị thương để trốn ra khỏi Địa Ngục Cốc và núi Thái Bạch. Ngày đi đêm nghỉ, cứ thế hai ngày, A Hải bí mật lẻn vào Tây An. Trên lầu cổ đổ nát có cứ điểm bí mật của hắn. Gián điệp ở Tây An đưa đồ ăn và thuốc men cho hắn, còn có cả nẹp xương, tìm bác sĩ nước ngoài chữa cho hắn. Nhưng không ngờ kẻ này cũng bán đứng hắn. Nhìn A Hải giữ yên lặng, Diệp Khắc Nan bỏ qua vấn đề, hỏi tiếp, “A Hải, xin hãy nói xem – giáo đoàn thích khách núi Thái Bạch là thế nào?” “Thiên quốc!”