Chương 14-1 Thiên quốc chí (1)
Cách Tây An 200 dặm, trên đỉnh Tần Lĩnh núi Thái Bạch, A U kể lại chuyện cho Tần Bắc Dương“Anh, xin hãy đi theo em” A U 18 tuổi nắm tay Tần Bắc Dương, đặt lên đủi núi dưới ánh trăng, mở ra một cánh cửa giấu kín trong hang núi. Anh thấy vô số giá sách, mỗi hàng có hơn mười tầng, có hàng chục nghìn cuốn sách. Tần Bắc Dương thấy mình vừa tiến vào ngôi mộ cổ đầy vàng bạc châu báu, còn bản thân mình chính là kẻ trộm. “Thư viện Thiên quốc?” Ba năm trước, Tần Bắc Dương được thầy Mặt Nạ Quỷ đưa vào nơi này. Vẫn không phải một giấc mơ. Anh không bước chân ra khỏi nhà, điên đảo ngày đêm, đắm chìm trong biển sách, điên cuồng soi đèn xem, tựa như trở lại hồi trong địa cung Hoàng đế Quang Tự. Ít nhất cũng phải ba mươi ngày, anh như ở cùng với nghìn vạn người xưa, thậm chí còn có ảo giác hối hả vội vã. Sau giá sách có bức bích họa vẽ rất đẹp. Có hoa, chim, côn trùng, cá, có nước chảy trên núi xuống, chim bay cá nhảy. So với bức tranh trong ngôi mộ lớn triều Đường, tấm bích họa này có hơi thở của văn nhân thời Minh – Thanh. Tần Bắc Dương dừng chân bức vẽ sông nước – vọng lâu năm tầng, mặt sông có cánh buồm trắng, bờ sông có tàu chiến san sát, nơi xa có núi liền kề, động tĩnh kết hợp, màu sắc nặng nề, khí thề bàng bạc, tựa như thấy tận mắt. “Đây… chẳng phải Trường Giang ở Nam Kinh sao?” Tần Bắc Dương từng qua sông Trường Giang hai lần, con sông rộng lớn sương khói mờ mịt, cảnh hai bờ sông y hệt như trong bích họa. “Đúng, bức tranh này tên “Phòng giang vọng lâu đồ”” A U giới thiệu từng bức tranh cho anh, “Vân đái hoàn sơn đồ”, “Giang thiên đình lập đồ,” “Khổng tước mẫu đan đồ,” “Liễu ấm tuấn mã đồ,” “Hạc thọ đồ,” “Lộc hạc đồng xuân đồ,” “Uyên ương hà hoa đồ,” “Thụ đái bàn đào đồ,” “Song lộc linh chi đồ”… Gượm đã! Tần Bắc Dương nhìn chằm chằm bức tranh “Song lộc linh chi đồ” Dưới cây tùng cổ trên đá, hai con hươu sao sánh đôi – một con có cặp sừng dài rất đẹp, con còn lại quỳ rạp dưới mặt đất. Một đực một cái, đứng trước một gốc linh chi nghìn năm. Con hươu này nhìn rất giống thú trấn mộ Cửu Sắc. Nó nhìn Tần Bắc Dương chằm chằm, đôi mắt tròn lộ ra, gương mặt hệt như loài thú ăn thịt – lẽ nào là thần lộc thượng cổ trong cơ thể Cửu Sắc? Tiếp theo, phong cách các bức bích họa lại thay đổi, xuất hiện cả chuyện trong “Kinh thánh” của người phương Tây, Tần Bắc Dương cũng thường thấy trong các nhà thờ Thiên Chúa ở Thượng Hải và Paris. “Em này, A U, em là hậu duệ của Thái bình Thiên quốc?” “Anh, anh đoán đúng rồi!” “Năm 1814, sau khi Thiên huynh ra đời, con thứ của Thiên Phụ sinh ra ở thôn Phúc Nguyên, huyện Thiếu Hoa, tỉnh Quảng Đông” “Thiên Vương Hồng Tú Toàn?” Lông mày A U dựng xếch lên, “Không được gọi tên tục của Thiên Vương! Thiên Vương vừa làm ruộng vừa đi học, ba lần thi Tú tài thất bại, bị ốm nặng, chết đi bảy ngày thì thăng vào Thiên quốc, gặp Thiên Phụ. Thiên huynh hoàn hồn, sống lại rồi nói lời sau…” “Anh đã học sử, không cần nói nhiều. Triều Thanh hủy diệt, Dân quốc thành lập, tiên sinh Tiên Văn đã mô tả phong trào Thái Bình Thiên Quốc là cuộc vận động cách mạng, đi ngược với lịch sử” “Để em nói! Thái Bình Thiên Quốc tính một giáp là 14 năm. Năm 1864 Dương lịch, Thiên Kinh bị Tương quân vây khốn, lão Thiên Vương bị bệnh mà qua đời, Ấu Thiên Vương Hồng Thiên Quý Phúc lên ngôi. Không lâu sau, Thiên Kinh rơi vào tay giặc, Tương quân tàn sát dân trong thành, già trẻ trai gái tổng cộng hơn 100,000 người. May mà Trung Vương bảo vệ ấu Thiên Vương ra khỏi vòng vây. Trung Vương tặng thú cưỡi cho ấu Thiên Vương, bản thân thì bị bắt và hy sinh” Tần Bắc Dương biết, bởi đây là nguyên nhân xảy ra biến loạn. Trung Quốc tổn thất hàng chục triệu nhân khẩu, những nơi giàu có ở Đông Nam đều hóa thành đá vụn. “Trên phố có lưu truyền quyển “Lý Tú Thành tự thuật”, không biết có phải thật không. Có người nói đó là kẻ bội đạo, có người lại bảo là lừa đảo…” “Lừa đảo!” A U nói như chém đinh chặt sắt, “Trung Vương hứa hẹn rằng sẽ lừa đám yêu Thanh, dùng kế ly gián để khuyên các phiên quốc làm loạn triều Thanh. Ấu Thiên Vương đi qua Hồ Châu, Quảng Đức, tiến vào Giang Tây, lọt vào vòng vây của quân Thanh nhưng bên người chỉ có một thiếu niên theo hầu, nhìn rất giống ấu Thiên Vương. Bọn họ trốn vài ngày trong núi, đói tưởng chết, chạy xuống núi đến một nhà họ Đường thì bị quân Thanh phát hiện. Thiếu niên người hầu giả mạo ấu Thiên Vương bị bắt, ấu Thiên Vương thật thì có cơ hội chạy trốn” “Nói vậy, sách ghi ấu Thiên Vương Hồng Thiên Phúc bị lăng trì ở Nam Xương, nhưng thật ra đó là thế thân?” “Đúng. Người thiếu niên đó bị trói trên cột và lăng trì, chịu cực hình thiên đao vạn quả thay ấu Thiên Vương cũng không nói ra bí mật này!” “Đây chính là nguyên nhân cho “Thăng thiên tế” của mọi người – dùng người giả dựng làm thiếu niên đó, tái hiện lại cảnh lăng trì ở Giang Tây – Nam Xương năm 1864! Trên sách sử, cảnh tượng này đánh dấu sự diệt vong của Thái Bình Thiên Quốc” “Chỉ cần hậu duệ của Thiên quốc trên núi Thái Bạch còn tồn tại, chúng em sẽ đời đời kiếp kiếp lập đàn tế người thiếu niên này” “Vì thế thân hy sinh, triều Thanh lơi là với Thái Bình Thiên Quốc. Ấu Thiên Vương thật có cơ hội trốn đến núi Thái Bạch?” “Trước khi Thiên quốc thất bại, Tuân Vương Lại Văn Quang phụng mệnh tây chinh, từ An Huy, Hà Nam tấn công Thiểm Tây, Hán Trung” “Hán Trung!” Tần Bắc Dương gật đầu, căn cứ thống trị, thành tựu của Hán Cao Tổ Lưu Bang, cũng là trọng trấn của tam quốc Thục Hán. A U chỉ vào một bản đồ cổ trên bích họa, “Tuân Vương cảm nhận được nguy cơ của Thiên quốc, quyết định mở một nơi tị nạn sâu trong Tần Lĩnh, tự mình tìm được mảnh đất lành này” Tần Bắc Dương có năng khiếu trời sinh với các bản vẽ, còn thuộc lòng bản đồ Trung Quốc, “Đây là nơi đất tốt! Thái Bình Thiên Quốc định đô ở Thiên Kinh, muốn theo bước Chu Nguyên Chương ở trần gian, chẳng ngờ thiên không thời địa không lợi nhân không hòa, cuối cùng bại vong, thật sự đáng tiếc!” “Xưa nay đều vậy, được làm vua thua làm giặc” A U vuốt ve con dao găm bên hông “Đám yêu Thanh gọi chúng em là giặc lông dài, nho sinh gọi chúng em là tà giáo Tây Dương, đám quỷ Dương lại gói chúng em là Cơ đốc giáo dị đoan, đảng Cách mạng gọi chúng em là anh hùng dân tộc, có người gọi chúng em là cách mạng nông dân…” “Lịch sử do kẻ thắng viết. Kẻ thất bại thường được mô tả là xấu xa!” “Anh, những bức tranh trước mắt anh đều mô tả sự thất bại ấy… Anh nhìn bông mẫu đơn này xem, nở rực rỡ như vậy nhưng thật ra là vẽ bằng máu người. Chúng em đem đám đại thần yêu Thanh lên núi, lấy máu tế những người anh chị em đã hy sinh của Thiên quốc” “Đây là khi mọi người bắt đầu ám sát!” A U không nghĩ vậy, “Sáu mươi năm trước, không ít người của Thái Bình Thiên Quốc phải lưu vong ở hải ngoại, hành nghề thích khách, gia nhập Liên minh Thích khách. Giáo đoàn thích khách ở núi Thái Bạch trở thành chi nhánh ở Trung Quốc của Liên minh Thích khách, chuyên ám sát các nhân vật quan trọng của triều Mãn Thanh” “Trường học Thiên quốc tham khảo Vườn hoa Assassin?” “Không sai. Những đứa trẻ ở núi Thái Bạch đều phải học ám sát từ tiểu học, nhận biết người chết, thấy chết không sờn mới được quy về Thiên quốc. Chỉ có 1/10 là tốt nghiệp thành công, còn lại bị loại bỏ. Thích khách Lão Cha chính là người trong nhóm thích khách đầu tiên được núi Thái Bạch bồi dưỡng. Sau năm Canh Tý, chúng em hợp tác với hội Đồng minh Trung Quốc, tiến hành rất nhiều vụ ám sát nghiêm trọng” Tần Bắc Dương chợt hiểu ra, “Chẳng trách Đảng Cách mạng rất hứng thú với ám sát” “Thiên quốc cũ là tạo phản và đổ máu, Thiên quốc mới là ám sát máu phun năm bước không tiếng động. Năm đó, khi ấu Thiên Vương leo lên núi Thái Bạch đã thề sẽ tái tạo một Thiên quốc ở nơi này. Sau một thời gian, chúng ta sẽ tiêu diệt Mãn Thanh, trùng kiến Thiên quốc ở nhân gian” “Đại Thanh đã mất!” “Tiểu Hoàng đế vẫn còn trong Tử Cấm Thanh. Cờ Hoàng Long vẫn bay trên thành Bắc Kinh, cờ Hoàng Long vẫn bay trong lòng người! Anh, tên em là Hồng Thiên U”