← Quay lại trang sách

Chương 14-2 Thiên quốc chí (2)

Cô ấy tên là Hồng Thiên UTần Bắc Dương cúi đầu nói: “A U, lần đầu tiên anh biết tên thật của em.” “Ấu Thiên Vương Hồng Thiên Quý Phúc là ông nội em. Từ khi Thiên quốc bại vong, ông liền ẩn cư trên núi Thái Bạch, cũng là Thiên Vương đời thứ hai của Thái Bình Thiên Quốc, sống tới năm Canh Tý, bình yên chết già.” “Đó cũng là năm anh sinh ra.” A U cười mơ hồ: “Năm Canh Tý, cha em, con trai độc nhất của ấu Thiên Vương trở thành Thiên Vương đời thứ ba. Ba năm sau, em và anh trai sinh đôi chào đời. Chúng em là người thừa kế cuối cùng của Thiên quốc. Năm sáu tuổi, Thiên quốc có kẻ phản bội, triều đình nhà Thanh điều quân tinh nhuệ tập kích núi Thái Bạch, lấy thuốc nổ đánh vỡ toà thành. Em và anh trai bị bắt làm tù binh, vận chuyển tới Bắc Kinh.” “Đó là năm Tuyên Thống đầu tiên, Dương lịch năm 1909.” Đó là năm mà vận mệnh Tần Bắc Dương hoàn toàn thay đổi. “Bọn em bị một lão thái giám đưa vào phủ Nhiếp chính vương ở Bắc Kinh. Đó là buổi chiều mùa xuân, Nhiếp chính vương rất trẻ, thích trêu đùa chim trong lồng. Từ nhỏ em được dạy rằng tất cả quý tộc quan chức Mãn Thanh đều là yêu ma quỷ quái, hoặc có đầu sói, hoặc có đuôi cáo, không ngờ lại là thư sinh tao nhã lịch sự. Nhiếp chính vương nảy lòng trắc ẩn, hạ lệnh đưa anh trai đi làm thái giám, đưa em đi làm kỹ nữ.” “Lão thái giám?” “Anh trai, nhớ lại sao? Lão thái giám làm ngược lại mệnh lệnh Nhiếp chính vương, bí mật áp giải bọn em tới lăng Thanh Tây, muốn rót thủy ngân làm chúng em biến thành đồng nam đồng nữ, chết theo Hoàng đế Quang Tự!” “Đúng, đêm đầu tiên anh ở địa cung, anh đã cứu được em khỏi ma chưởng của lão thái giám, đáng tiếc không cứu được anh trai song sinh của em.” “Từ đêm hôm đó, em đã coi anh còn thân hơn anh trai ruột.” Là người anh thân hơn cả anh ruột? Tần Bắc Dương nghe mà đỏ mặt. Thư viện Thiên quốc có cửa sau, con đường lát gạch đi sâu vào núi Thái Bạch. Rẽ mấy vòng, trước mặt có gian mật thất, trên cửa khắc ba chữ “Chân thần điện”. A U đẩy cửa điện ra, dầu giao nhân thắp sáng trường minh đăng, thờ phụng hoa tươi, trái cây, giọt sương. Sâu trong màn che dày nặng là một cậu bé ngồi ngay ngắn, mặc trường bào màu vàng sáng, ngực thêu rồng, đầu đội kim quan ống tròn. Cậu bé ước chừng 6, 7 tuổi, trên mặt dường như dán bột bạc, thoạt nhìn tướng mạo giống còn sống, nhưng vẫn kỳ lạ. Tần Bắc Dương nhận ra cậu bé này. “Anh trai, anh ấy cũng là anh trai em.” A U thắp ba nén hương. Đồng nam đồng nữ năm đó vốn là bí mật phải chôn theo Hoàng đế Quang Tự. Nhưng hiện giờ, đồng nữ đã trở thành thiếu nữ 18 tuổi, đồng nam lại vĩnh viễn bị giam cầm ở 6 tuổi, trở thành thượng thần núi Thái Bạch, đối tượng quỳ bái của nhóm thích khách. “Vì sao cậu ấy lại ở trên núi Thái Bạch? Anh nhớ 12 năm trước, cậu ấy bị giám sát lăng mộ hạ lệnh chôn ngoài tường Tây Lăng mà?” Tần Bắc Dương chợt toát mồ hôi lạnh: “Trên người và trong cơ thể cậu ấy toàn là thủy ngân, đừng nói 12 năm, cho dù 1200 năm cũng sẽ không thối rữa.” “Anh trai, năm năm trước, lúc Viên Thế Khải xưng đế, em được Thoát Hoan cứu từ thảo nguyên Ordos về núi Thái Bạch, lên ngôi trở thành chủ nhân thích khách. Em dẫn mọi người đến ngoài tường Tây Lăng, đào ra người anh trai năm đó bị chôn vùi. Bởi vì thủy ngân nên anh ấy không bị thối rữa, được đưa về núi Thái Bạch, vĩnh viễn cung phụng ở Chân thần điện.” “Nếu anh không cứu em, như vậy cung phụng ở chỗ này chính là một đôi đồng nam đồng nữ.” A U tóm lấy tay Tần Bắc Dương: “Anh trai, ơn cứu mạng, A U nhất định phải báo đáp.” “Em gái, chúng ta gặp nhau khi còn nhỏ, đây là vận mệnh, không phải ân huệ.” “Anh trai, từ nhỏ tới lúc 6 tuổi – em tận mắt nhìn thấy cha bị quân Thanh loạn thương đánh chết, mẹ bị mười mấy gã vạm vỡ cưỡng dâm, nhảy từ vách núi xuống Địa Ngục cốc. Em nhìn thấy núi Thái Bạch máu chảy thành sông, em và anh trại bị nhốt vào lồng sắt như gia súc, bị áp giải tới Bắc Kinh. Em phải bảo vệ chính mình, không thể tiết lộ thân phận, em là truyền nhân cuối cùng của Thiên quốc. Từ đó về sau, em ở trong đại trạch Bắc Kinh, trưởng thành trong hậu viện giám sát lăng mộ Nội vụ phủ.” Tần Bắc Dương đồng bệnh tương liên: “A U, em không có thơ ấu, anh ở địa cung trưởng thành nào có khác gì.” Ra khỏi Chân thần điện, mở ra song cửa sổ bí mật, trông thấy một vòng trăng sáng, lơ lửng giữa biển mây. “Đầu thanh long, đuôi bạch long, đứa bé cầu mưa vui mừng. Lúa mạch lúa mạch khô vàng, long vương khởi động khởi động. Mưa nhỏ mưa to, mưa từ mùng một iới mười tám. Ma ha tát…” A U nhìn mặt trăng hát vang bài hát, cô và Tần Bắc Dương đều từng nghe bài hát cầu mưa thiếu nhi này: “Thực ra, bài “Ma ha tát” này chính là ám hiệu liên lạc của nhóm thích khách.” Cuộc đời giá mà chỉ như lúc ban đầu gặp, xa cách mười hai năm, nhìn thấy A U 18 tuổi, kinh ngạc phát hiện nội tâm cô càng như người phụ nữ dãi dầu sương gió. “Anh nằm mơ đều muốn giết sạch thích khách bọn em…” “Xin lỗi!” Cô nhoài ra khỏi cửa sổ, nhìn vực sâu tăm tối: “Anh trai, nếu anh muốn báo thù cho cha mẹ nuôi, báo thù cho chính mình, hãy đẩy em xuống vực sâu đi. Em sẽ không phản kháng, càng sẽ không oán hận một câu.” “Đừng dại dột!” Tần Bắc Dương ôm lấy thiếu nữ trở về: “Em thật là oan gia của anh!” “Muốn trách thì trách mười hai năm trước, tại sao anh lại cứu em khỏi tay lão thái giám.” A U vùi đầu vào lòng ngực anh, giống một củ khoai nóng rẫy, ăn không được, ném không xong… “Anh không trách em, chỉ trách A Hải.” “Không phát hiện hài cốt A Hải trong Địa Ngục Cốc, nhưng bọn em đã hạ lệnh đuổi giết, hắn không sống được bao lâu!” Thiếu nữ 18 tuổi hung tợn nói. Tần Bắc Dương thầm nhủ, ngày tự tay báo thù rốt cuộc còn bao xa? “Anh trai, A Hải phản loạn, ngoại trừ mơ ước 500 tấn vàng Sa Hoàng, cũng là nhìn thấu được tâm tư của em – hắn biết em thích anh, nhận định có anh không có hắn, có hắn không có anh. Còn Lão Cha, ông ấy là lão thần hết mực trung thành với Thiên quốc. Em làm ra bất cứ lựa chọn nào, ông ấy đều sẽ phục tùng vô điều kiện, cho dù kêu ông ấy chết.” Tổ chức thích khách quy củ nghiêm ngặt, giống hệt chế độ quân chủ chuyên chế 2000 năm của Trung Hoa. Quân bắt thần chết, thần không thể không chết. Lão Cha làm được, A Hải lại không làm được. Trong lúc nói chuyện, phương Đông dần dâng lên, trên dưới biển mây, ánh vàng rạng rỡ, cảnh tượng dưới đất hiếm khi gặp đến, nhưng ở những đứa trẻ lớn lên ở Thiên quốc lại thành bình thường. “Em gái, A Hải rốt cuộc là ai?” “Mạnh Bà từng kể với em – có một năm tháng Chạp, có người đàn ông trung niên mạo hiểm tuyết lớn trèo lên núi Thái Bạch, mang theo A Hải 15 tuổi – một cậu bé thanh tú, tính cách hướng nội, kiệm lời. Người hộ tống A Hải lên núi tự xưng là “đạo nhân Tứ Xuyên”, cha là chiến tướng Thái Bình Thiên Quốc, đi theo Cánh Vương Thạch Đạt Khai chinh Tây, thất bại ở sông Đại Độ, ẩn cư trong núi sâu Xuyên Tây. Người này có râu rậm, mặt dài, mũi cao, nói chuyện đặc khẩu âm. Hắn thề thần phục Thiên quốc, hàng năm đưa một ít đứa bé lên núi Thái Bạch, làm huyết phú.” “Huyết phú?” Anh nhớ tới cận vệ quân Thổ Nhĩ Kỳ – thiếu niên Cơ Đốc giáo khu cực Balkan, từ nhỏ rời xa cha mẹ, được đưa đến Thổ Nhĩ Kỳ bồi dưỡng thành chiến binh hung hãn nhất, gần như chinh phục hơn một nửa châu Âu. “Hắn bảo đảm bọn trẻ đều là trẻ mồ côi không cha không mẹ, xuất thân cao quý, bẩm sinh thông minh, cốt cách thanh lãnh, thích hợp điều kiện trở thành thích khách.” Tần Bắc Dương nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên gương mặt người đàn ông râu rậm, mặt dài mũi cao, dường như tìm được ngọn nguồn cái ác…