Chương 15-1 A Hải phi hành (1)
Canh ba, hai trăm dặm về phía Đông núi Thái Bạch, lầu canh và gác chuông Tây An lại gõ vangMật thất trong nha môn Đốc quân Thiểm Tây, thích khách A Hải bị băng bó như xác ướp, chỉ chừa một cái đầu và vết sẹo bên má phải. Trinh thám lừng danh Diệp Khắc Nan kéo Anna rời xa phạm nhân, kẻo cô nhất thời kích động gây ra tai hoạ. “Năm đó tới núi Thái Bạch, tôi mới chỉ 15 tuổi.” Ánh mắt A Hải bình tĩnh, thậm chí có đôi phần thanh nhã, không giống sát thủ đỉnh cấp, càng giống văn nhân đa sầu đa cảm. “Ai dạy cậu?” “Lão Cha – chúng tôi đều gọi ông ấy như vậy, kỳ thực ông ấy không có con cái. Ông ấy thuộc nhóm thích khách đầu tiên của núi Thái Bạch. Ông ấy và Mạnh Bà dạy nhóm chúng tôi mọi kỹ xảo, từ “đạo thích khách” đến “đạo địa cung”.” “Đạo thích khách, tên như ý nghĩa, chính là bản lĩnh giết người, không phải chỉ để cho đẹp.” Diệp Khắc Nan nâng cằm hỏi: “Như vậy, đạo địa cung lại là cái gì?” “Kỹ năng đào lăng mộ cổ đại, bắt lấy thú trấn mộ.” “Đây cũng là đại nghiệp của Thiên quốc các vị?” A Hải lấy lại tinh thần: “Càn lăng của Đường Cao Tông Lý Trị và nữ hoàng Võ Tắc Thiên có thiên tử trấn mộ, chỉ có tập hợp một số con thú trấn mộ mạnh mẽ nhất mới có thể tìm ra chìa khoá mở Càn lăng, thu hoạch thiên tử trấn mộ, cướp lấy thiên hạ.” “Hoang đường!” Diệp Khắc Nan dẫu sao cũng từng du học, dù chỉ là du học Nhật Bản. “Càn lăng không thể lại gần, không ai có thể mở ra lăng tẩm Võ Tắc Thiên.” Anna xen vào, cô ở dưới chân núi Nhũ Hoa, Càn lăng 9 tháng, mỗi lần ngắm nhìn lăng mộ Võ Tắc Thiên, chạm vào vô tự bia và 61 pho tượng phiên bang, thậm chí bò lên trên đỉnh lăng mộ đều có cảm ứng rất lớn với toà lăng mộ 1200 năm trước này. “Hồi nhỏ, ở núi Thái Bạch, ngoại trừ học kỹ năng ám sát và đào mộ, còn phải đọc thuộc lòng “Đường tuy bất nhục sử mệnh” – Chuyên Chư hành thích Vương Liêu, sao chổi tập kích mặt trăng; Nhiếp Chính ám sát Hàn Khôi, cầu vồng tập kích mặt trời; Yếu Ly ám sát Khánh Kị, đại bàng tập kích cung điện.” “Thanh dao găm mi giết người lần đầu tiên đã rơi vào trong tay ta, chuôi ngà voi khảm hình vẽ ngọc trai sao chổi tập kích mặt trăng. Sau đó mới xuất hiện thanh dao găm cầu vồng tập kích mặt trời.” “Mới tốt nghiệp núi Thái Bạch, chỉ có thể sử dụng dao găm cấp bậc thấp nhất “sao chổi tập kích mặt trăng”, giết đủ 100 người mới có thể thăng cấp dùng “cầu vồng tập kích mặt trời”.” “Giết 100 người?” Diệp Khắc Nan từng hưởng nền giáo dục cảnh sát Nhật Bản, tự nhiên nhớ tới ba chữ này: “Đại bàng tập kích cung điện thì sao?” “Chỉ có chủ nhân mới có thể dùng dao găm đó.” “Ý mi là A U?” “Cô ấy là con gái Thiên Vương.” Đáp án này làm Anna khiếp sợ: “Thật không thể tưởng nổi, bây giờ là thế kỷ 20, Trung Hoa dân quốc.” A Hải uống một ngụm nước từ tay Diệp Khắc Nan: “Năm 1909, núi Thái Bạch gặp tai họa lớn. Triều đình nhà Thanh đánh úp, Lão Cha và Mạnh Bà đưa nhóm thiếu niên chúng tôi xuống núi huấn luyện, may mắn tránh được một kiếp. Trở lại trên núi phát hiện Thiên Vương đã tuẫn quốc thăng thiên, Vương nương nhảy xuống Địa Ngục Cốc, tiểu Thiên Vương và tiểu Công chúa bị bắt đi. Chúng tôi tính toán cướp ngục, nhưng thất bại, chỉ biết tiểu Thiên Vương và công chúa bị lão thái giám mang đi nơi nào đó. Gián điệp của chúng tôi ở Cục Tuần cảnh tiết lộ tin tức – có thợ thủ công hoàng gia kêu Tần Hải Quan, phụng mệnh thi công lăng mộ Hoàng đế Quang Tự, hướng Nhiếp chính vương đưa ra yêu cầu, hy vọng tìm được đứa con trai thất lạc năm Canh Tý.” “Các ngươi truy tra gốc gác, theo đường dây của ta tìm được Tô giới Đức, Thiên Tân, tìm được nhà vợ chồng Thù Tiểu Sinh?” Sắc mặt Diệp Khắc Nan rất khó coi, nói vậy, chẳng phải chính anh mang đến vận rủi diệt môn cho Tần Bắc Dương. “Không sai, trước đó chúng tôi đã điều tra, Thù Tiểu Canh chính là con trai độc nhất của thợ thủ công hoàng gia Tần Hải Quan.” Trinh thám lừng danh bừng tỉnh: “Nhắc tới thợ thủ công hoàng gia cha truyền con nối, trên núi Thái Bạch có phải có một người con trai của phong thủy sư hoàng gia Lý tiên sinh? Nghe nói mục đích thật sự mà triều Thanh tập kích núi Thái Bạch chính là vị bắt cậu ta.” “Có, hắn ta là đồng đội của tôi, tên Lý Cao Lầu.” Lý Cao Lầu – Diệp Khắc Nan nhớ kỹ cái tên này: “Cậu ta trông thế nào?” “Từ lần đầu gặp, tôi đã thấy hắn đeo mặt nạ quỷ. Chúng tôi trưởng thành ở “Trường học Thiên quốc”, có thể coi là bạn cùng trường từ nhỏ. Bây giờ nghĩ lại mới thấy đáng sợ, trong lớp học luôn luôn có một đứa trẻ mang mặt quỷ.” “Nói tiếp, năm Tuyên Thống đầu tiên, năm dương lịch 1909, Tô giới Đức Thiên Tân!” A Hải nheo lại mắt: “Lý Cao Lầu nói – tộc thợ mộ họ Tần nắm giữ bí mật lăng mộ các đời đế vương. Tần Hải Quan tự tay xây dựng lăng mộ Hoàng đế Đồng Trị, Thái hậu Từ Hi. Nếu có thể khống chế ông ta thì sẽ có thể mở ra lăng tẩm đế vương nhà Thanh, đặc biệt là Diệp Hách Na Lạp thị mà Thiên quốc căm thù nhất.” “Cho nên, các người không phải tới ám sát Tần Bắc Dương, mà là bắt cóc cậu ta? Lấy cậu ta làm mồi khống chế Tần Hải Quan.” “Triều đình nhà Thanh tìm đứa bé đó, chúng tôi cũng tìm – truyền nhân cuối cùng của tộc thợ mộ họ Tần. Kế hoạch của chúng tôi rất kín đáo, muốn xúi giục cha con Tần Hải Quan. Phong thủy đại sư họ Lý liên thủ với tộc thợ mộ họ Tần, nhất định có thể đào rễ nhà Thanh!” “Không ngờ, hậu duệ Thái Bình Thiên Quốc còn tin tưởng những việc mê tín như thế!” Âu Dương Anna dù sao cũng học tập ở trường Đại học Bắc Kinh, tức giận kêu. “Nếu chúng tôi liên tục đào lên hoàng lăng nhà Thanh thì sẽ có tư cách đàm phán với Nhiếp chính vương, bí mật giao dịch với ông ta, dùng việc chấm dứt đào mộ trao đổi tiểu Thiên Vương và công chúa bị bắt.” “Đây là thủ đoạn mà tổ chức thích khách các người quen làm!” Trinh thám lừng danh nhớ tới ba năm trước, trong hang động núi Thạch Kinh, Phòng Sơn, Bắc Kinh, nhóm thích khách cũng liên tiếp dùng ám sát cộng đe doạ, buộc tướng quân Tiểu Từ vốn kiêu ngạo phải cúi đầu thoả hiệp, bí mật giao dịch, ngoan ngoãn giao ra quan tài tiểu Hoàng tử triều Đường. A Hải đã nói, không có lửa làm sao có khói. “Đêm đó, Tô giới Đức, Thiên Tân, chúng tôi thủ tiêu tuần bổ ngoài ngõ, tới tứ hợp viện kẻ thù. Vốn dĩ kế hoạch là thừa dịp Tần Bắc Dương ngủ say diệt môn, bắt đứa trẻ mang đi, nói với nó rằng cha mẹ nó bị triều đình nhà Thanh giết chết, làm nó quyết chí thề báo thù, lật đổ nhà Thanh! Không ngờ, Tần Bắc Dương chín tuổi lại bị mộng du, nửa đêm đi ra, trùng hợp thấy cha nuôi chết. Tôi nằm sấp trên mái hiên lỗ mãng nhảy xuống. Kỳ thực trong lòng tôi vô cùng căng thẳng! Tôi một đao đâm thủng trái tim mẹ nuôi Tần Bắc Dương… Đó là lần đầu tiên tôi giết người… Tôi có thể hút điếu thuốc không?” Thích khách máu lạnh giết người vô số nghĩ lại mà sợ, dường như trở lại đêm tối 19 tuổi… Trinh thám lừng danh móc điếu thuốc khỏi túi, nhét vào miệng A Hải quẹt diêm. Sương khói màu lam mơ hồ phun ra, Anna còn đang trong thời kỳ cho con bú ho vài tiếng. “Cảm ơn ngài! Thám trưởng Diệp. Giết người đầu tiên, tôi phát điên. Lão Cha quát tôi dừng lại, đáng tiếc tôi không có kinh nghiệm, hơi lơ đãng, cậu ta đã chém cây gậy trúc nhọn đâm tới, suýt thì thủng mặt, má phải của tôi…” A Hải ngậm khói, đôi tay bị băng chặt, không thể chạm lên vết sẹo. “Đáng đời! Vì sao không đâm chết mi luôn đi!” Anna lần nữa bị Diệp Khắc Nan kìm lại, A Hải lẩm bẩm: “Các người không biết, năm 19 tuổi, tôi rất đẹp, gương mặt mi thanh mục tú. Bọn trẻ con trên núi Thái Bạch đều thích tôi.” “Buồn nôn!”