← Quay lại trang sách

Chương 15-2 A Hải phi hành (2)

Âu Dương Anna dường như phát hiện bí mật nào đó.”Sau khi bị phá tướng, tôi thẹn quá hoá giận, đâm thêm một nhát. Nhưng thằng bé đó linh hoạt dị thường, tránh thoát được cú đó. Sau đó thì, thám trưởng Diệp, ông xuất hiện.” “Đúng vậy, ta bắn mi, nhưng mi tránh thoát được.” “Ông còn bắn Lão Cha một phát, trúng vai trái. Còn tôi dùng cây gậy trúc đó đâm trúng cánh tay trái của ông. Tôi và Lão Cha nhân cơ hội chạy khỏi tứ hợp viện.” Diệp Khắc Nan vô thức sờ cánh tay, giúp A Hải phủi tàn thuốc, đặt một nửa điếu thuốc vào miệng hắn: “Ta nhớ chính vì mi làm ta đau muốn chết! Khi đó còn có thích khách thứ ba, chính là Mặt Quỷ – Lý Cao Lầu? Con trai phong thủy sư hoàng gia Lý tiên sinh?” “Đúng, hắn ta trông chừng ngoài ngõ, không tham gia hành động giết người, cũng không lộ ra gương mặt quỷ đó.” “Nghe rất nguy hiểm! Nếu không phải ngày hôm sau ta đưa Tần Bắc Dương rời khỏi Thiên Tân, một đường chạy tới hoàng lăng canh phòng nghiêm ngặt, chỉ e các ngươi sẽ lại tới cửa.” “Sau khi hành động thất bại, chúng tôi trở lại núi Thái Bạch, tái thiết căn cứ Thiên quốc, tái tạo đại điện Vinh Quang, Mạnh Bà tạm thống lĩnh mọi người. Cho dù không có Thiên Vương, tổ chức thích khách vẫn phải tồn tại, không lật đổ nhà Thanh thề không từ bỏ.” “Mấy năm sau, Viên Thế Khải xưng đế vào Nguyên đán, các người lại xuất hiện ở Hương sơn, giấu mình trong quan tài ám sát cha con họ Tần.” A Hải lắc đầu: “Không phải ám sát, vẫn là bắt cóc. Viên Thế Khải vốn là tay sai của triều đình, là tên trộm của Trung Hoa Dân quốc. Hắn ta vừa xưng đế liền xây dựng lăng mộ, không thể thiếu được tộc thợ mộ họ Tần. Nhờ quan hệ phủ Nội vụ trước đó, tôi tìm hiểu được tung tích của họ, bèn tìm người giả dạng thành nhà có tang tiến đến.” Đầu lọc cháy hết, Diệp Khắc Nan bóp tắt, nói nhỏ: “Ông trời có mắt, ta một lần nữa phá tan kế hoạch của các người.” “Một năm rưỡi sau, Trương Huân khôi phục ngai vàng, chúng tôi lại thực hiện tàn sát nhà tù lớn Bắc Kinh, định cướp cha con họ Tần khỏi ngục.” “Các người còn muốn ngăn cản lăng mộ nhà Thanh tiếp tục được xây dựng, động cơ không thể cho ai biết!” A Hải nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Khắc Nan, dường như đảo ngược người thẩm vấn và kẻ bị thẩm vấn: ” Thám trưởng Diệp, tôi có một thắc mắc – 12 năm trước ở Tô giới Đức, Thiên Tân, chúng tôi theo chân ông tới nhà Thù Đức Sinh. Nhưng vào đêm tuyết ở Hương Sơn, ngày Viên Thế Khải xưng đế, Trương Huân khôi phục ngai vàng, nhà tù Bắc Kinh, hai lần đó ngài đều đột nhiên xuất hiện cứu cha con họ Tần, đó không phải ngẫu nhiên đúng không?” “Ha ha ha… Tất nhiên rồi! Bí mật này ta không thể nói với mi.” Diệp Khắc Nan nhớ lại đêm tuyết ở Hương Sơn, trước đó một đêm, người gác cổng đưa tới tờ giấy, trên viết bảy chữ “Hương Sơn, Tần Bắc Dương nguy hiểm”. Rạng sáng hôm đó, anh ta dẫn đội quân xuất phát, vừa kịp cứu cha con họ Tần, lại đưa họ tới lăng mộ Viên Thế Khải ở núi Thái Hành, cũng là một loại bảo vệ. Lần thứ hai, Trương Huân khôi phục ngai vàng, cũng là người gác cổng đưa tới tờ giấy “Nhà tù Bắc Kinh, Tần Bắc Dương nguy hiểm”. Diệp Khắc Nan nhanh chóng chạy tới nhà tù, may mà ngục trưởng là bạn học cùng trường tuần cảnh, không thì thiếu chút nữa bọn thích khách đã đắc thủ rồi. Trinh thám lừng danh tiếp tục thẩm vấn: “Năm Dân quốc thứ sáu, Tần Bắc Dương và Tề Viễn Sơn chạy trối chết khỏi Thượng Hải, các người tạo nên thảm án Sở Cảnh sát Hồng Khẩu, Tô giới công cộng.” “Vì Tiểu Mộc! Từ xưa đến nay, vô số kẻ trộm mộ muốn mở ra ngôi mộ Bạch Lộc Nguyên thời Đường, chiếm đoạt quan tài và thi thể tiểu Hoàng tử, nhưng đều thất bại. Nếu Tiểu Mộc đã làm được chuyện này, hắn chính là nhân vật đặc thù. Cho nên chúng tôi cướp lấy hắn khỏi sở cảnh sát Hồng Khẩu.” Diệp Khắc Nan hiểu rõ tư duy của bọn thích khách, lắc đầu nói: “Ta cho rằng đây chỉ là mê tín ngu muội.” A Hải nheo mắt, nhớ tới gương mặt non mịn trắng muốt của Tiểu Mộc: “Tôi thật lòng rất tốt với hắn. Hắn cũng nói với tôi – Tần Bắc Dương ở núi Đạt Ma trên biển, so với tiểu Hoàng tử ngàn năm chưa thối rữa, hai người họ gần như là một khuôn mẫu khắc ra.” “Bởi vì năm Canh Tý, Tần Bắc Dương được sinh ra ở địa cung Bạch Lộc Nguyên triều Đường, trên quan tài tiểu Hoàng tử.” Thích khách A Hải cất giọng xa xăm: “Giới trộm mộ còn có cách nói khác – tiểu Hoàng tử thời Đường chôn cất ở Bạch Lộc Nguyên, 1200 năm sau chắc chắn một lần nữa giáng sinh trên đời.” Chuông trống lầu canh Tây An gõ vang báo hiệu canh tư. Bình minh, lầu canh Tây An bao phủ trong nắng mai rực rỡ. Các quán ăn ở Bắc Viện môn đều khai trương, mùi bánh bao thịt dê lan tràn. Nha môn Đốc quân Thiểm Tây, mật thất canh phòng nghiêm ngặt, thẩm vấn duy trì cả đêm. “Tôi mệt quá!” A Hải mơ hồ nói, hắn thoáng nhìn ống truyền dịch trên mu bàn tay: “Tôi muốn nghỉ ngơi.” “Ta cũng mệt, nhưng tôi phải canh giữ bên cạnh mi.” Diệp Khắc Nan còn nửa lời chưa nói – nhân vật nguy hiểm như ngươi, ta sợ bất cứ lúc nào cũng có thể chạy thoát, hoặc tự sát, hoặc giết sạch người canh giữ. “Tôi còn một câu hỏi!” Anna đỏ bừng mắt: “A Hải, mi giết cha ta, Âu Dương Tư Thông, chính là vì tìm trăm vạn lượng bạc bồi thường biến mất ở Đông Hải năm Canh Tý ư?” “Tiểu thư Anna, Âu Dương tiên sinh một đời kiêu hùng, tôi cho rằng ông ấy bị tôi khống chế, không ngờ bất ngờ thoát khỏi trói buộc, giơ súng định bắn chết tôi, tôi đành phải giết ông ấy. Rất xin lỗi. Kỳ thực, mục đích thật sự của tôi là thú trấn mộ tìm được trong ngôi mộ Bạch Lộc Nguyên.” “Cửu Sắc…” “Tần Bắc Dương biến thành chủ nhân thú trấn mộ ấu kỳ lân nên tôi đành phải từ bỏ kế hoạch cướp đoạt, bởi vì người có thể phản bội, bị lợi dụng hay mê hoặc, nhưng thú trấn mộ vĩnh viễn sẽ không. Đáng sợ nhất là, Tần Bắc Dương tàn sát thú trấn mộ ác long Đông Hải…” “Anh ấy là anh hùng giết rồng.” “Đâu chỉ có rồng! Tần Bắc Dương chính là người đó, là tiểu Hoàng tử thời Đường đã chết 1200 năm trước, nhất định là người gây ra long trời lở đất.” Thẩm vấn cả đêm, A Hải lần đầu tiên tỏ ra sợ hãi: “Mấy hôm trước, tôi cho rằng hắn đã chết, ai ngờ hắn phất cờ trở lại! Tần Bắc Dương là người bất tử.” Bất tử – Anna nhớ tới hai năm trước, biển đảo cô đơn nơi Bắc Cực, Tần Bắc Dương rơi vào miệng núi lửa trong lăng mộ người Viking – nếu như tin câu này sớm hơn, cô cũng sẽ không tuỳ tiện gả cho Tề Viễn Sơn, trở thành sai lầm như bây giờ. “Thích khách Lão Cha hiện giờ ở đâu?” Diệp Khắc Nan bỏ dở vấn đề của Âu Dương Anna, hỏi lời thực tế. “Ông ta chết rồi.” A Hải trả lời thờ ơ, dường như một con gián đã chết: “Là tôi giết, vài hôm trước.” Trinh thám lừng danh nhăn chặt hàng mày đậm: “Mười hai năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy hai người, ta còn tưởng rằng là cha con.” “Tình như cha con.” “Mi máu lạnh đến vậy?” Vết sẹo trên má phải A Hải đỏ lên, khoé môi nhếch nụ cười khó hiểu: “Từ năm bốn tuổi bắt đầu, tôi đã trở nên máu lạnh.” “Bốn tuổi? Năm Giáp Ngọ?” “Phải.” A Hải nhắm mắt lại: “Phật viết: Kẻ đi qua địa ngục Vô Gian sẽ mãi mãi bất tử, trường tồn như địa ngục Vô Gian.” “Mi đang khinh nhờn Phật Đà!” Âu Dương Anna không kìm được muốn đánh hắn, vẫn bị Diệp Khắc Nan hết sức ngăn lại. “Này! Mi biết Tần Bắc Dương bây giờ đang ở đâu không?” “Núi Thái Bạch.” A Hải nhắm mắt lại: “A U đại khái đã gả cho hắn rồi.” Lời vừa thốt ra, Diệp Khắc Nan còn chẳng hiểu gì, Anna chỉ cảm thấy trước mắt đen ngòm, có lẽ tụt đường huyết, có lẽ vừa giận vừa cuống quýt nên ngất xỉu tại chỗ.