← Quay lại trang sách

Chương 15-3 A Hải phi hành (3)

Hôm sau, Anna theo chồng rời khỏi Tây An, bước trên đường về kinh. Nếu còn không đi, đến lúc khai chiến, chỉ sợ không đi đượcCon mèo đen bước ra từ cổ mộ trước sau chiếm giữ nóc xe ngựa. Màu sắc, hình dáng và ánh mặt của con thú này đều khiến người bình thường phải chùn bước. Cửu Sắc lại rất thích nó, không có việc gì cũng luôn phất tay về phía nó, nhoẻn cười rạng rỡ. Diệp Khắc Nan cưỡi ngựa tiễn họ một đoạn đường, Âu Dương Anna xin lỗi vì hôm qua mất khống chế – mặc kệ A Hải có nói dối hay không, Tần Bắc Dương đã không còn thuộc về cô nữa rồi. Anh ấy muốn đi đâu? Ở bên người nào? Anna không có quyền, cũng không có tư cách can thiệp. Nhưng cô không cam tâm ở chỗ, tại sao phải là A U? Ra khỏi Trường Lạc Môn, đưa tới dưới cầu Bá, từ phía Nam có thể nhìn thấy Bạch Lộc Nguyên. Diệp Khắc Nan ôm lấy Cửu Sắc, lần này cô bé thức thời, không tè dầm lên người anh ta. Tề Viễn Sơn trêu đùa: “Cửu Sắc, bao giờ lớn lên, nhất định phải gả cho người đàn ông trí dũng song toàn như thám trưởng Diệp nhé.” Lời này khiến Diệp Khắc Nan hơi khó xử, bèn trả Cửu Sắc lại tay Anna. Cô ôm con gái bước vào xe ngựa: “Con gái, sau này đừng có gặp gỡ người như cha ruột con.” Vừa thấy Bắc Dương liền lỡ chung thân. Đội xe biến mất giữa đồng bằng Quan Trung, Diệp Khắc Nan thúc ngựa tới Bạch Lộc Nguyên, đạp lên vùng quê đất đen trơ trọi sau khi gặt lúa mạch, tay làm mái che nắng, vọng về phía đông, đó là Ly Sơn và lăng Tần Thủy Hoàng, càng xa hơn dường như có khói lửa tận trời, một trận đại chiến đã gần kề… Trinh thám lừng danh ở lại Tây An, anh tiếp tục để A Hải dưỡng thương, mời bác sĩ đúng giờ đổi thuốc. Anh dự định A Hải cơ bản bình phục sẽ thẩm phán xử bắn ngay tại Tây An, miễn cho áp giải về kinh lại xảy ra vấn đề. A Hải có nền tảng sức khoẻ quá tốt, người khác “bị thương gân cốt 100 ngày”, hắn chỉ cần một tháng đã lành hơn nửa. Mỗi lần đi vệ sinh đều được Diệp Khắc Nan đích thân hầu hạ, anh ta sợ tiểu binh bất cẩn, bị A Hải bắt được, uổng tính mạng. Diệp Khắc Nan còn muốn hỏi ra nhiều bí mật, nhưng A Hải giữ kín như bưng, không nói thêm một câu. Từ trước không phải không chạm trán kẻ ngoan cố, cho dù dùng cực hình của Lục Phiến Môn bộ Hình, trói lên cọc gỗ chém thành ngàn mảnh, A Hải cũng đánh chết không nói. Tháng Bảy, nắng gắt chói chang, quân phiệt Thiểm Tây hỗn chiến tạm thời hạ màn. Đại quân Trực hệ đánh hạ Tây An, tường thành biến thành cờ đại vương, đại tướng dẫn đầu là người lãnh đạo của đội quân hỗn hợp mười sáu lữ đoàn – Phùng Ngọc Tường. Trực quân tiếp quản nha môn Đốc quân, vọt thẳng vào mật thất giam giữ phạm nhân, lưỡi lê ngắm chuẩn ngực Diệp Khắc Nan. Trinh thám lừng danh kinh thành đội mũ đen to, ưỡn ngực, lấy ra công hàm bộ Nội vụ chính phủ Bắc Dương. Nhưng toán quân này hiển nhiên chuẩn bị sẵn, trực tiếp lôi A Hải từ trên giường bệnh dậy, trói gô như cũ, đưa lên một chiếc xe hơi bọc thép. Điều đầu tiên Diệp Khắc Nan nghĩ tới đó là, không phải đồng bọn thích khách tới cướp ngục, mà là án ám sát liên hoàn Nghị sĩ quốc hội ba năm trước – liệu có phải người nhà Nghị sĩ bị ngộ hại năm đó chỉ đích danh mua đầu thích khách báo thù hay không? Anh cưỡi con khoái mã vội vã đuổi theo xe bọc thép. Cho dù muốn xử tử hung thủ tội ác chồng chất, cũng phải ở trong tay tuần cảnh trinh thám, không đến lượt những người này dùng hình phạt riêng. Nhưng không ngờ, xe hơi chưa hướng tới pháp trường mà ra khỏi An Định Môn phía Tây thành, đi về phía Tây rồi tắt máy. Toàn bộ binh lính vũ trang ngăn cản anh. Diệp Khắc Nan bò lên tường thành Tây An, bám vào thành lầu An Định Môn quan sát, chỉ thấy trên sân băng đỗ một chiếc máy bay vận tải hai cánh. Thân máy bay sơn vòng tròn năm màu bắt mắt, dấu hiệu không quân Trung Hoa sớm nhất. A Hải nằm càng bị đưa lên khoang chứa hàng. Động cơ bắt đầu nổ vang, cánh quạt tạo cuồng phong, như con chim to xông vào không trung xanh lam. Diệp Khắc Nan giận dữ rút súng lục bắn liên tục ba phát lên trời: “A Hải, ta nổ sung tiễn đưa mi! Càng thêm gió tanh mưa máu đang chờ đợi quốc gia này!” Thích khách bay đi rồi. Thế chiến thứ nhất kết thúc không lâu, máy bay vận tải đều là máy bay ném bom được cải tạo lại, như chiếc quan tài sắt bay trên trời. A Hải nghe mùi xăng dầu trong khoang. Mỗi lần xóc nảy trong luồng khí đám mây đều làm cho xương cốt bên trong chiếc nẹp đau đớn. Nếu có thể bò lên khoang phi công, hắn sẽ quan sát được Tần Xuyên 800 dặm, bay qua lăng Tần Thuỷ Hoàng hình kim tự tháp, dọc theo Vị Hà, lướt qua đỉnh Hoa Sơn cao vút, bay qua Đồng Quan, qua Hoàng Hà, ngược dòng dọc theo lũng sông Sơn Tây, vượt qua núi Thái Hành nguy nga, lao xuống đồng bằng Hoa Bắc ngập lửa. Phi công hạ cánh sân bay Nam Uyển, Bắc Kinh, thêm xăng lại bay tới hướng Đông, thoáng qua thành lầu Sơn Hải Quan, dọc theo hành lang Liêu Tây lên phía Bắc, tiến vào địa giới ba tỉnh miền Đông. A Hải cảm thấy đang hạ xuống, có ảo giác sắp rơi đến nơi. Bay mười mấy tiếng đồng hồ, không có người hỗ trợ A Hải đi vệ sinh, hắn không nhịn được đành giải quyết tại chỗ. Máy bay dừng hẳn, có người lôi hắn ra khỏi khoang, cẩn thận đặt lên cáng. Hắn nhìn thấy ánh mặt trời chói mắt: “Đây là đâu?” “Phụng Thiên!” A Hải thầm giật mình, chẳng lẽ phải gặp những người đó sao? Phụng Thiên, là Thẩm Dương thời Minh, Nỗ Nhĩ Cáp Xích đổi thành Thịnh Kinh, Mãn Thanh nhập quan, đổi thành phủ Phụng Thiên, lấy ý phụng thiên thừa vận (hoàng đế vâng theo mệnh trời). Cuối thời Thanh, ba tỉnh miền Đông đổi chế độ, Phụng Thiên giữ lại làm tên tỉnh, chiếm giữ tinh hoa ba tỉnh, thai nghén ra quân phiệt Phụng hệ. Cáng nhấc qua đường bay sân bay Đông Tháp, Phụng Thiên, xung quanh toàn binh lính và dây thép gai, trang bị vũ khí mạnh hơn Tây Bắc rất nhiều, vải vóc binh lính ăn mặc cũng cao cấp hơn, sĩ quan đi giày ủng bóng lưỡng, xứng với súng lục Nhật Bản. A Hải bị đưa vào kho máy móc thật to, đặt mấy chục máy bay chiến đấu và máy bay ném bom, là sức mạnh mạnh mẽ nhất của không quân Trung Hoa. Hắn bị buộc chặt dây xích như cũ, giống như gia súc sắp bị hiến tế. Một đội thị vệ vây quanh một vị thiếu niên mặc quân trang, cái đầu gầy gò, mặt trắng không râu, chừng 20 tuổi, nhưng quân hàm lại là Trung tướng. Đôi mắt thiếu niên bé nhưng có thần, toát chí khí kiêu hùng, chậm rãi tới gần vật hi sinh. “Động thủ đi!” A Hải mặt không đổi sắc, đã hạ quyết tâm, cho dù bị kẻ thù mổ tim đào phổi, lăng trì phanh thây cũng sẽ không kêu to một tiếng, cùng lắm thì cắn lưỡi tự sát. “Chàng trai!” Tướng quân thiếu niên vỗ tay, mỉm cười: “Tôi không tới giết anh.” “Vậy cậu chuẩn bị bao nhiêu cực hình?” “Anh thú vị thật, tôi tới cứu anh.” Tướng quân thiếu niên có khẩu âm Đông Bắc, lại cố gắng bắt chước tiếng Bắc Kinh phổ thông, ra điều văn vẻ. Cậu ta đích thân cởi trói cho A Hải, cầm chén trà cho hắn ta uống. “Cậu là ai?” “Anh gọi tôi Tiểu Lục Tử là được.” “Tiểu Lục Tử?” A Hải lẩm bẩm cái tên này, tướng quân thiếu niên vỗ vai hắn: “Anh tên là A Hải đúng không? Hoan nghênh anh tới Phụng Thiên, anh cứ dưỡng thương cho tốt đi! Từ nay về sau, hãy coi nơi này như nhà của mình!” “Bởi vì…” “Phải, bọn họ tới rồi! A Hải, hãy từ từ trò chuyện, đại soái còn tìm tôi có việc, lần sau chúng ta cùng cưỡi ngựa thả ưng đi săn!” Tiểu Lục Tử mang binh lính rời đi. Nhà kho rộng rãi có thêm hai bóng người. Một nam một nữ, nam là người đàn ông già cả, tầm 60 tuổi, dù không cao lớn nhưng nhìn hình thể biết võ, râu bạc xen lẫn râu đen, mặt dài như dao, sống mũi cao thẳng, ánh mắt sâu thẳm, mặc trường bào màu trắng. Nữ mặc váy học sinh kiểu Tây, đầu đội mũ che nắng hoa li ti, da trắng muốt, mặt mày nhỏ nhắn, chừng 14, 15 tuổi. Cô ta là Phương Tử.