← Quay lại trang sách

Chương 16-1 Tần Bắc Dương và tiểu Hoàng tử (1)

Năm Dân quốc thứ 10, năm 1921, mùa hèTrên núi Thái Bạch, Tần Bắc Dương phụ trách xây dựng lại đại điện Vinh Quang bị thiêu hủy, cũng là thánh điện Viễn Đông của Liên minh thích khách. Năm đó ở Lũng Tây Đường, Đức Thắng Môn, Bắc Kinh, anh từng lẳng lặng ghi chép mô hình lập thể theo hình thức của gia tộc kiến trúc sư hoàng gia họ Lôi, cũng từng học sơ qua kiến trúc Nhật Bản. Trong rừng rậm sườn núi, mọi người chặt những cây gỗ thần to khoẻ ngàn năm, lại dùng cáp treo chuyển lên đỉnh núi. Sơn đạo địa thế hiểm trở thế này chỉ dựa vào sức người hoặc sức vật khó mà đảm nhiệm nổi. “Thiên sứ” Michael thân bị trọng thương, may mà tố chất thân thể vượt qua người thường, ngày đêm uống nước suối cam lộ, cộng thêm thảo dược chữa thương của Mạnh Bà, đã thoát khỏi tính mạng nguy hiểm. Anh ta thường chống gậy, người băng bó, hát bài hát của người Mỹ da đen, biểu diễn ma thuật trợ hứng… Còn có một người khác cũng dưỡng thương là Tiểu Mộc. A U hạ lệnh giam hắn vào nhà tù trong địa cung trên trời – có thể được nhốt trong phỏng địa cung Tần Thủy Hoàng, cũng coi như là vinh quang vô thượng của kẻ cắp trộm mộ. Sau khi A Hải phản loạn, núi Thái Bạch đại thương nguyên khí, người sống sót chỉ tầm 60, 70 người. Lúc núi Thái Bạch thịnh vượng người lớn nhất có khoảng hơn 1000 người, cả vách núi toàn hang động, giống như đoàn tăng nhân khổng lồ ẩn tu. Đầu tường phấp phới cờ đại vương, mọi người hô vạn tuế với A U, chỉ thiếu một tấm biển hiệu “Trạch bị thương sinh (ân huệ toả khắp chúng sinh)”. Lịch sử văn tự Trung Hoa 3000 năm ghi lại, chỉ có một người phụ nữ từng hưởng thụ đãi ngộ như vậy, đó là nữ hoàng Võ Tắc Thiên. Hiện tại, tâm nguyện cuối cùng của Tần Bắc Dương cũng chỉ có người phụ nữ trên núi Thái Bạch mới có thể thực hiện được. “Anh muốn thấy một người.” “Ai?” “Tiểu Hoàng tử triều Đường.” Dưới ánh trăng, A U cầm giá nến trả lời: “Anh trai, nếu em đồng ý thỉnh cầu này, anh có thể đồng ý thỉnh cầu khác của em không?” “Cứ việc nói ra.” “Đợi anh xem xong quan tài, chúng ta nói tiếp, nhưng anh phải thoả mãn em vô điều kiện!” “Được, một lời đã định!” Dù như thế, trong lòng Tần Bắc Dương lại bồn chồn, nếu A U bắt mình tự sát, chẳng phải cũng phải nghe lời? Có điều, A U làm sao nỡ khiến anh đi tìm chết chứ? Đi lên đỉnh núi, vòng qua Đại Gia Hải(1), đi tới phía tây đỉnh núi, chỗ sâu trong hoa dại tươi tốt, ẩn giấu lối vào mộ. A U ấn cơ quan, tương tự mật mã hiện đại, Tần Bắc Dương ghi tạc trong lòng. “Anh trai, em không né tránh anh, em đi bất cứ đâu, anh đều có thể ra vào tự do.” Tần Bắc Dương dắt Cửu Sắc bước vào địa đạo. Ngực thoải mái rất nhiều, tế bào ung thư vốn lần nữa bùng nổ lại co rút lại, chỉ còn không khí tràn ngập lối vào mộ. “Nếu em nhớ không sai, rất nhanh sẽ nhìn thấy đại điện bằng đá.” Quả nhiên, lòng đất sáng tỏ thông suốt, khắp nơi là hoa tươi và hương nến, một toà đại điện gọt giũa bằng đá cẩm thạch như phù điêu khảm trong vách đá, có ba cửa vòm cao lớn. Tần Bắc Dương không dám lại gần: “Đây là cửa mộ thất?” “Đây là thánh địa núi Thái Bạch.” “Chủ nhân ngôi mộ là ai?” “Thiên Vương.” A U trầm giọng nói. “Hồng Tú Toàn?” “Không được nói ra tên huý của Thiên Vương!” “Sách sử chẳng phải nói, quân Thanh vào phủ Thiên Vương đào ra di hài, Tăng Quốc Phiên hạ lệnh chặt thành thịt nát, để vào nòng pháo bắn thành tro bụi…” “Anh trai, mời nhớ lại, lịch sử do kẻ thắng viết.” Cung điện yên tĩnh trên trời, Tần Bắc Dương không dám cao giọng, e sợ làm người trời hoảng sợ: “Chẳng lẽ là… thế thân?” “Đúng vậy! Ấu Thiên Vương có thế thân, Thiên Vương đương nhiên cũng có. Sống có thế thân, chết cũng có thế thân.” A U đối diện ba cửa vòm đá cẩm thạch đại diện, quỳ lạy dập đầu: “Tự nhiên có trung thần hộ tống linh cữu Thiên Vương ra khỏi thành, làm sao lại rơi vào tay giặc Thanh được? Linh cữu bí mật vận chuyển tới núi Thái Bạch, tập hợp với ấu Thiên Vương thoát hiểm, xây dựng lăng mộ Thiên Vương này. Mười hai năm trước, quân Thanh tấn công núi Thái Bạch cũng không phát hiện bí mật này, có lẽ là Thiên Phụ ban phúc.” A U kéo đôi tay nóng bỏng của anh, xuyên qua đấu thú trường thú trấn mộ, đi tới địa cung phục chế Tần Thủy Hoàng. Đối diện mặt trời, mặt trăng, ngôi sao lưu chuyển trên bầu trời, miếng huyết ngọc ấm lại nóng lên, Cửu Sắc cũng lúc càng kích động, chỉ kém đi một bước dập đầu một bước. A U chỉ tay vào giữa địa cung, trên tầng tầng bậc thềm đá là quan tài đồ sộ nằm giữa hoàng tràng đề thấu. “A U, em để tiểu Hoàng tử thời Đường hưởng thụ đãi ngộ của Tần Thủy Hoàng?” “Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ, ngài là chìa khoá mở ra Càn lăng, bảo vật quan trọng nhất thiên hạ, tất nhiên phải được đặt trong quan tài phục chế của Tần Thủy Hoàng. Anh trai, anh có muốn hưởng thụ đãi ngộ này không?” Tần Bắc Dương toát mồ hôi lạnh, vội dắt thú trấn mộ Cửu Sắc hướng về phía quan tài. Dưới ánh đèn giao nhân tươi sáng, rõ ràng phân biệt từng cây gỗ sam và tùng mộc, tiêu chuẩn lăng mộ đế vương thời Tần Hán. Kết cấu khung hình to rộng, trên có nóc như nóc hầm. Bên trong kết cấu phức tạp, càng như cung điện mê cung. A U hà hơi thổi khí phía sau Tần Bắc Dương: “Toà hoàng tràng đề thấu này tổng cộng dùng 15880 cây gỗ.” “Phí của trời! Vì phục chế địa cung Tần Thủy Hoàng, các người chặt xuống hàng nghìn cây gỗ cổ ư?” Thảo nào, nhìn từ xa như pháo đài gỗ, kéo lên chiến trường cổ đại cũng là một toà pháo đài chắc chắn. Thời Tiên Tần, phía bắc khắp nơi sum suê rừng rậm, khí hậu ướt át, các loại động vật ẩn hiện. Đến khi thường xuyên xây dựng lăng mộ, cổ nhân chặt rất nhiều gỗ, biến thành rừng núi hoang vu, đến giờ bão cát khắp nơi, chẳng hạn như cao nguyên hoàng thổ. “A U, chúng ta rốt cuộc đang thúc đẩy lịch sử hay đang làm lịch sử thụt lùi lại?” Tần Bắc Dương bật hỏi vài câu, đi tới bên cạnh gỗ quách “hoàng tràng đề thấu”, gỗ sam hình vuông vắt ngang, như từng tầng tường gạch. Nhìn ra đằng sau liền thấy một chiếc cửa nhỏ. A U kéo cửa, chỉ thấy đen như mực: “Người anh cần thấy ở bên trong.” “Đa tạ!” Tay cầm đèn bão, Tần Bắc Dương và Cửu Sắc dè dặt chui vào quan tài mô phỏng của Tần Thủy Hoàng. Có lẽ tương lai ngày nào đó, bọn họ cũng sẽ chui vào quan tài Tần Thủy Hoàng thật sự. Bên trong hoàng tràng đề thấu có cung điện bằng gỗ, có đường lát gạch, ngoại trừ bốn vách tường gỗ sam tùng mộc màu vàng, còn nhìn thấy được rất nhiều phòng nhỏ, không biết bên trong đặt vật bồi táng là gì? Cũng không biết thú trấn mộ của Tần Thủy Hoàng rốt cuộc trông thế nào? Bởi vì hơn 2000 năm trước, xây dựng địa cung Tần Thủy Hoàng khiến tộc thợ mộ có được dòng họ vĩ đại – Tần. Như diễn tập trộm mộ hoặc khảo cổ, Tần Bắc Dương chui vào giữa hoàng tràng đề thấu, vốn dĩ là vị trí đặt quan tài Thủy Hoàng đế Doanh Chính, nhưng anh lại nhìn thấy một chiếc quan tài gỗ tử mộc. Quan tài thời Đường. Trông như một chiếc thuyền gỗ, hai đầu hơi nhếch lên. Sơn son trên mặt gỗ ngàn năm vẫn còn tươi sáng, miêu tả chim quý thú lạ, mặt trời, mặt trăng, ngôi sao, gió cuốn tầng mây… Hai mươi mốt năm trước, vợ chồng Tần Hải Quan rơi vào địa đạo ngôi mộ Bạch Lộc Nguyên, ngã xuống quan tài tiểu Hoàng tử thời Đường. Quan tài 1200 năm trước này chính là nơi Tần Bắc Dương sinh ra… Tần Bắc Dương nín thở ngưng thần quan sát, cúi đầu hỏi Cửu Sắc: “Mi có chắc, đây là tử cung (quan tài của hoàng tộc) của Chung Nam Quận vương không?” Thú trấn mộ nhỏ khẽ gật đầu xác nhận, quỳ gối dưới chân quân chủ. Đây là quan tài tiểu Hoàng tử thời Đường, không phải hàng giả A U dùng để lừa gạt người. Đây là quê nhà mà Cửu Sắc thề chết bảo vệ, cũng là phòng sinh của Tần Bắc Dương. Cửu Sắc và Tần Bắc Dương đã về nhà. Một đầu quan tài hình thuyền giống như vị trí đuôi thuyền bị búa bổ ra một lỗ thủng, lấp kín bằng hai tấm ván gỗ, yếu ớt bảo vệ chủ nhân bên trong. Tần Bắc Dương quỳ xuống im lặng cầu khẩn, cầu khẩn tiểu Hoàng tử thời Đường tha thứ. Chuyến này không có mục đích khác, chỉ muốn xác nhận an nguy của chủ nhân ngôi mộ. “Đại Chu Nhữ Nam Quận vương tại thượng, vãn sinh Tần Bắc Dương đắc tội!” Năm đó, mẹ sinh ra anh trên chiếc quan tài này, chính là tai ương đổ máu mà ngay cả dân quê cũng kiêng kị, nhưng chủ nhân ngôi mộ và thú trấn mộ đều không so đo, lại làm sao sẽ so đo đứa trẻ này trở về nhà chứ? Tần Bắc Dương mở ra hai tấm ván gỗ, vén tay chân chui vào bên trong quan tài triều Đường. Lạnh. Dường như là tủ lạnh của đồ tể, từng miếng da đều nổi da gà, sương khói như băng khô bốc lên ngực. Nếu trong tay có nhiệt kế, tuyệt đối dưới 0 độ. Đèn bão chiếu sáng một đôi giày. Vải liệm ánh vàng rực rỡ, hai chiếc giầy đầu nhọn cuốn lên. Lý Hậu Chủ nói: “La khâm bất nại ngũ canh hàn(2), trong môi trường lạnh như hang băng Siberia này, thật vất vả cho tiểu Hoàng tử chết yểu niên thiếu. Vật bồi táng vốn phong phú lại bị Tiểu Mộc năm đó quét sạch. Anh dọc theo mép quan tài bò sát về phía trước, cố gắng không đè vào thi thể dưới vải liệm” ___________ Chú thích: (1) Là hồ nước cao nhất trên núi so với mặt biển trên đỉnh núi Thái Bạch. (2) Có nghĩa là “chăn gấm thêu cũng chịu không nổi cái lạnh canh năm”.