← Quay lại trang sách

Chương 16-2 Tần Bắc Dương và tiểu Hoàng tử (2)

Dường như có một mặt gương, mặt gương này chỉ tồn tại trong mộng ảoAnh nhìn thấy bản thân mình, bản thân thời còn niên thiếu, 15 tuổi, nhiều nhất 16 tuổi. Dưới làn da mỏng manh có thể thấy lỗ chân lông màu xanh, dường như là mảnh gân trên lá khô, sinh trưởng và lưu động mơ hồ trên mặt. Không có vương miện, chỉ có đầu tóc đen nồng đậm, được búi tóc, có cây trâm vàng sắc nhọn xuyên qua. Mặt mày người thiếu niên, lông mi, sống mũi và môi đều hoàn hảo như thế, không có chút dấu hiệu nào của thối rữa. Đặc biệt môi còn hơi hồng, như thể mới vừa thiếp đi… Đây là lần đầu tiên Tần Bắc Dương nhìn thấy hình dáng của tiểu Hoàng tử triều Đường. Gương mặt này dĩ vãng chỉ ở trong miêu tả của tên trộm mộ Tiểu Mộc. Lần này mặt đối mặt, ánh sáng lượng tử xuyên qua thời gian và không gian, xuyên qua con ngươi và đại não anh. Từ bốn năm trước, Tần Bắc Dương từ Thượng Hải trở lại Bắc Kinh chính là vì tìm được người nằm trong quan tài. Kỳ thực, vượt qua muôn sông nghìn núi, thậm chí cả thế giới, anh cần tìm không phải ai khác, chính là bản thân anh mà thôi! Ngài ổn không? Tần Bắc Dương tự nói với mình, cũng là nói với ngài ấy. Ta rất ổn! Dường như có ảo giác, tiểu Hoàng tử khẽ mở môi đỏ, dùng âm vận thời Đường phun ra ba chữ này, từ màng nhĩ, từ lòng bàn tay, từ đầu gối truyền tới ngũ tạng lục phủ của Tần Bắc Dương… Anh không dám hô hấp, sợ hơi nóng và bệnh tật trong miệng thay đổi môi trường lạnh buốt khô ráo trong quan tài, làm thi thể của tiểu Hoàng tử thời Đường lập tức biến chất – người thiếu niên có làn da căng bóng sẽ khô héo đầy nếp nhăn, môi rút lại thậm chí bong ra. Từ trước, không phải chưa từng xảy ra chuyện kẻ trộm mộ mở ra quan tài được bảo tồn hoàn hảo lại biến thành như vậy, chủ nhân ngôi mộ từ trông rất sinh động đến khoảnh khắc hoá thành mục nát. Thân ở trong quan tài 1200 năm trước, giống như lặn xuống nín thở trong làn nước biển băng Bắc Cực, lá phổi Tần Bắc Dương sắp nổ tung rồi! Cáo từ! Tiểu Hoàng tử điện hạ, ngài nhất định rất muốn trở lại Bạch Lộc Nguyên, trở lại địa cung triều Đường, vĩnh viễn ở bên thú trấn mộ Cửu Sắc, cùng hưởng an bình vạn năm. Nhưng ngày này không thể xảy ra ở loạn thế! Thế kỷ 20, bất kỳ lăng mộ nào, cho dù là lăng tẩm của Tần Thủy Hoàng hay Võ Tắc Thiên đều không nhất định sẽ chạy thoát khỏi thuốc nổ do Nobel phát minh, vũ trang công binh toàn diện, các nước mạnh ở phương Tây và phương Đông, thậm chí ma chưởng của máy xúc và máy ủi… Không thể làm cho tiểu Hoàng tử điện hạ lại lần nữa gặp phải đau khổ thậm chí nhục nhã. Chỉ có ở đỉnh núi Thái Bạch này, vết chân người mới khó có thể chạm tới địa cung trên trời, trong địa cung phục chế Tần Thủy Hoàng, trong hoàng tràng đề thấu như két sắt ngân hàng này mới có thể giữ cho ngài được toàn. Kính xin tiểu Hoàng tử điện hạ tránh hoạ ở núi cao, giống như Kiến Văn Đế tị nạn trên hải đảo, tạm thời coi nơi này là hành cung, kiên nhẫn chờ mấy năm. “Hoàng thiên hậu thổ tại thượng, Tần Bắc Dương xin lập khế ước – chướng bách xuyên nhi đông chi, hồi cuồng lan vu ký đảo(1), xá sinh quên chết, xua đuổi xâm lược, phục hưng Trung Hoa. Chờ thiên hạ thái bình, bốn biển bình an, trăm họ an cư lạc nghiệp, không còn kẻ ngang ngược trộm nước trộm dân, cổ nhân dưới đất đều có thể kê cao gối không lo, tôi chắc chắn đưa cậu về quê hương!” Lá phổi hết sạch hơi cuối cùng, Tần Bắc Dương lùi khỏi quan tài, ngã ngồi cạnh gỗ mộc thở dốc, dường như mới trồi lên mặt nước từ biển sâu, bước vào khoang cao áp tràn ngập ô xy. Cửu Sắc dụi đầu lại đây, đôi mắt lưu ly hơi vẩn đục. Tần Bắc Dương ôm bộ lông bờm màu đỏ: “Đi thôi! Chủ nhân mi đang chờ đấy!” Thú trấn mộ nhỏ thu hồi sừng hươu và lân giáp, biến thành chó săn mềm mại, chui vào quan tài – đây là bí mật thuộc về hai người họ, thế giới riêng của Cửu Sắc và tiểu Hoàng tử. Tần Bắc Dương tựa gáy vào ván gỗ trên quan tài thời Đường, có cảm giác như ở nhà! Từ năm chín tuổi rời khỏi Thiên Tân, lang bạt khắp các địa cung, anh đã không biết nhà là thứ gì? Nhưng ở bên cạnh quan tài tiểu Hoàng tử, bao quanh bởi hoàng tràng đề thấu, trong lòng hết sức thoải mái, thậm chí không muốn rời đi. Anh không thể kháng cự nằm xuống, mơ màng thiếp đi… Cửu Sắc đi ra, nó cọ đầu lay tỉnh Tần Bắc Dương. Thú trấn mộ nhỏ giương đôi mắt lưu ly, hơi đau thương, cũng hơi cảm động, nó cảm động Tần Bắc Dương cho nó có cơ hội gặp lại chủ nhân xa cách. Tần Bắc Dương không nhịn nổi, người và thú ôm nhau khóc rống, nỗi đau thương 1200 năm… “Cửu Sắc ơi Cửu Sắc, sớm muộn có ngày ta sẽ đưa hai người về nhà!” Chui ra khỏi hoàng tràng đề thấu, A U vẫn đang chờ họ, nhoẻn miệng cười rực rỡ: “Ha! Anh trai, em còn tưởng anh ngủ trong quan tài rồi chứ!” Tần Bắc Dương khó xử nhíu mày: “A U, em cứ nói đùa.” “Bởi vì anh ở bên cạnh em đấy. Những việc không vui từ trước chậm rãi đều sẽ lãng quên, còn lại chính là thời gian ở bên cạnh anh.” “Thời gian bên nhau?” A U dắt tay anh: “Thi thể tiểu Hoàng tử không thối rữa, cất giấu bí mật mở ra Càn lăng. Nhưng chẳng ai giải được bí mật này? Có lẽ, anh trai, anh mới là chìa khoá, còn cả Cửu Sắc nữa!” Cô cũng ôm lông bờm Cửu Sắc, thú trấn mộ nhỏ lại chán ghét tránh né. Tần Bắc Dương bình luận: “Nó không muốn bị coi như chiếc chìa khoá.” “Anh trai, ở loạn thế, thân không thuộc về mình, chúng ta chẳng ai thoát được!” Hai người một thú, xuyên qua đấu trường thú trấn mộ, bước qua con đường lát gạch dài dòng, cuối cùng trở lại đỉnh Tây núi Thái Bạch. Sau nửa đêm, ánh trăng mát lạnh, A U ngửa mặt đón gió núi mãnh liệt: “Anh trai! Em có thể nói ra tâm nguyện của mình được không?” “Được, quân tử một lời ngàn vàng, em cứ nói đi!” “Em muốn gả cho anh!” A U trợn đôi mắt to thăm thẳm, như búp bê vải, giống hệt ở địa cung Quang Tự đế hai mươi năm trước. “Em gái… Em nói gì cơ?” “Anh trai, tâm nguyện của A U là – gả cho anh.” Tần Bắc Dương loạng choạng, suýt thì rơi khỏi vách núi: “Em diễn gì vậy…” “A U không diễn kịch, cũng không có âm mưu quỷ kế, đây là lời thật lòng của em – em muốn làm người phụ nữ của anh.” “Việc này… A U… Em có suy nghĩ này từ bao giờ?” “Sáu tuổi.” A U khiến Tần Bắc Dương không còn đường lùi, sau lưng là vạn trượng vực sâu: “Từ lúc anh cứu em khỏi tay lão thái giám. Nếu không, em đã phải chết theo Hoàng đế Quang Tự, biến thành đồng nam đồng nữ ngàn năm không thối rữa. Đêm đó em đã thầm hạ quyết âm, sau khi lớn lên phải gả cho anh.” “Oan gia.” Tần Bắc Dương than thở, cúi đầu chạm phải ánh mắt lưu ly của Cửu Sắc, dường như chạm phải đôi mắt Âu Dương Anna: “Mi cũng là oan gia.” A U nắm anh rời khỏi vách núi nguy hiểm, trở lại rẻo cao toàn hoa thơm cỏ dại, ôm lấy Tần Bắc Dương từ phía sau, cằm gác lên vai anh: “Anh! Anh đã đồng ý với em, bất kể em đòi hỏi gì, anh đều sẽ thoả mãn vô điều kiện.” “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, Tần Bắc Dương tuyệt không chống chế!” “Vậy là tốt rồi! Anh cũng đã nhìn thấy quan tài, còn đi vào chạm được chân thân, hả lòng hả dạ rồi chứ? Vì sao không thể thoả mãn tâm nguyện của em? Anh không được làm người đàn ông nói mà không giữ lời đấy.” “Nhưng…” Tần Bắc Dương run rẩy đôi môi: “A U, em phải nghĩ cho kỹ! Từ ngày anh sinh ra liền khắc chết mẹ đẻ, chín tuổi lại khắc chết cha mẹ nuôi, nhất định lẻ loi hiu quạnh, thiên sát cô tinh, bất kỳ ai ở bên cạnh anh đều sẽ gặp phải xui xẻo, không phải chết oan chết uổng, chính là sống không bằng chết.” “Không đúng, anh trai, đây chỉ là cái cớ thôi. Anh vẫn nhớ chị Anna ư?” Tần Bắc Dương nhắm mắt lại: “Anh không còn nhớ tới cô ấy, đều là quá khứ rồi.” “Anna đã là vợ Tề Viễn Sơn, còn sinh ra một cô con gái xinh đẹp, anh biết rồi ư?” “Đúng vậy!” Tần Bắc Dương đau xót, đành đổi đề tài: “Hai năm trước, anh mắc bệnh nan y, Hoa Đà tái thế, Biển Thước sống lại cũng không chữa được. Nếu không phải anh liên tục tiến vào cổ mộ, hô hấp không khí âm u, chỉ e rằng đã sớm đi đời nhà ma. Nhưng cổ mộ chỉ có thể trị phần ngọn, không thể trị tận gốc, tế bào ung thư không hề biến mất, chỉ cần tách khỏi cổ mộ, sớm muộn anh sẽ chết chắc.” A U bắt lấy cơ ngực anh: “Em không quan tâm.” “Có rất nhiều chàng trai khoẻ mạnh, em không quan tâm mà lại gả cho một người thực vật ư?” “Nếu đêm nay anh chết, từ ngày mai em sẽ thủ tiết cho anh!” Cô trả lời kiên quyết, Tần Bắc Dương cứng họng không biết làm thế nào? Thái Bình Thiên Quốc không để ý tới quả phụ thủ tiết, anh tin tưởng A U thật sự có thể làm được việc này! Chuyện đến nước này, không còn lựa chọn nào khác, đó là “chữ tín” người đàn ông, cũng là “sinh mệnh” của anh. “Tử rằng: Tín cận vu nghĩa, ngôn khả phục dã(2)!” Nhìn lên mặt trăng trên núi Thái Bạch, Tần Bắc Dương gãi bộ lông bờm của Cửu Sắc, nhìn đôi mắt sâu thẳm của cô: “A U, anh đồng ý với em, chúng ta làm vợ chồng đi.” ________ Chú thích: (1) Xuất từ “Tiến Học Giải” của Hàn Dũ thời Đường: Phòng đổ tung hoành trút ra các điều con sông, dẫn đường chúng nó chảy về hướng đông nhập biển rộng. Cứ việc phong ba đã tràn lan, nhưng là còn muốn nỗ lực vãn hồi. (2) Lời hứa nếu như phù hợp với nghĩa, như vậy lời nói có thể thực hiện.