← Quay lại trang sách

Chương 18-1 Canh mạnh bà 1

“Tân hôn động phòng cả một đêm, tới sáng háo hức chào cha mẹMặc một bộ đồ thật xinh tươi, vẽ mày hỏi chàng có đẹp không?” Chu Khánh Du – “Tân thí thượng trương tịch thủy bộ” Sau ngày tân hôn. A U tỉnh dậy, trời đã sáng, cô chưa bao giờ dậy sớm như thế! Nhoẻn miệng cười, bên môi vẫn còn mùi của anh. Cô sờ cơ thể mình, rồi lại sờ gối tân hôn trên giường, chỉ còn lại hơi ấm của Tần Bắc Dương… Khách khứa của Liên minh thích khách đã cáo biệt núi Thái Bạch. “Thiên sứ” Micheal cũng bắt đầu khởi hành về Mỹ, anh ta ôm chào tạm biệt Tần Bắc Dương: “Anh em, đời này nếu có việc cần, chớ quên Micheal!” Micheal đùa, phải cải trang Cửu Sắc thành “Nghê mã” thần thú của châu Nam Mỹ. Lời nói đùa ấy khiến Cửu Sắc bị dọa lùi về phía sau, nhe nanh gầm gừ. Núi Thái Bạch trở nên tĩnh mịch, A U ngồi canh phòng trống. Hàng đêm, Tần Bắc Dương đều trốn trong địa cung, ngủ trong quan tài của tiểu Hoàng tử. Bởi vì như thế tế bào ung thư mới không tái phát. Cửu Sắc về bên cạnh chủ nhân cũ và mới, vui quên sầu, tựa như quay lại đại mộ kỳ bí Bạch Lộc Nguyên. Tần Bắc Dương cấm Cửu Sắc rời địa cung, đặc biệt là cấm nó đến gần A U. Có cái chết của Katjia làm gương, anh không muốn vì uy lực của mấy viên linh thạch bên trong cơ thể của tiểu thú trấn mộ này hại chết một cô gái yêu mình tha thiết. Đêm nay, anh đang ngồi trên quan tài hoàng trường đề tấu cực lớn, đằng sau lưng vang lên giọng nói từ tốn của Mạnh Bà: “Bắc Dương! Sao cậu lại không quan tâm tới tân nương của mình?” Tần Bắc Dương hoảng hốt đứng dậy, nhìn thấy bà lão không biết bao nhiểu tuổi, mặc áo vạt trái như áo liệm. Bà giống như tượng thần bước ra từ cổ đại, hoặc là nấu canh ở đầu cầu Nại Hà. Đối với người phụ nữ đã trải qua sóng to gió lớn này, bất kỳ lời nói dối hay lý do nào cũng đều phí công, Tần Bắc Dương nói thẳng: “Bà, cháu sợ cháu hại chết A U!” “Không, cháu có tiền duyên chưa dứt!” “Cái này…” Tần Bắc Dương nghĩ thầm trong lòng, lẽ nào là Âu Dương Anna? “Ta cũng có tiền duyên chưa dứt” Mạnh Bà lộ ra khuôn mặt nhăn nheo và da chết. “Ta rót canh Mạnh Bà cho học sinh của “Trường học Thiên quốc”, để chúng quên đi mọi chuyện kiếp trước, cầm chắc kiếp sống ở Thiên quốc, làm một người săn thú trấn mộ hoặc thích khách xuất sắc. Ta cũng thường muốn uống canh của mình nấu, nhưng mỗi lần uống xong, mọi chuyện cũ cứ hiển hiện trước mắt như máu, như nước mắt…” Nghe đến đây, Tần Bắc Dương lúng túng nhưng thể đang đối diện với lịch sử: “Cháu cũng từng uống nhưng cũng không quên được. Bà, bà để lũ trẻ uống bát canh này không phải vì muốn chúng chuyên tâm học ở trường Thiên quốc sao?” “Nếu con người sống như con kiến cứ vô tri vô giác thì đó là chết rồi! Thiên hạ Mãn Thanh thống nhất, bốn trăm triệu người Trung Quốc, chẳng phải đều như thế sao, có mấy người có thể mở mắt?” “Vua cũng tính sao?” “Vua…” Mạnh Bà là người duy nhất nhìn thấy hình dáng thực của vua Hồng Tú Toàn. “Không phải hắn” “Thái Bình Thiên quốc, anh tài nối tiếp nhau xuất hiện, gió mây vần vũ, rung chuyển cả chính sách tàn bạo của Mãn Thanh, tiền đề của đảng Cách Mạng. Nhưng cuộc đại biến loạn cũng tạo ra biển đổi khủng khiếp. Thành hay bại, ưu khuyết điểm như thế nào cứ để đời sau đánh giá. Một ngày làm thầy, cả đời làm cha, bà, xin hãy nhận của Tần Bắc Dương một lạy” Mạnh Bà lập tức dìu cậu dậy: “Cậu mới là chủ nhân của núi Thái Bạch, thủ lĩnh của thích khách. Bà già ta không dám nhận” “Đúng rồi, bà, cháu có một thắc mắc. Vì sao vạt áo của bà và phụ nữ trên núi Thái Bạch, bao gồm cả áo cưới của A U đều trông giống áo liệm vậy” “Quần áo, chế độ, lịch sử, chữ viết, tị húy của Thái Bình Thiên Quốc đều không giống với các triều đại trước. Chúng ta hy vọng lập ra được một cõi mới, thay đổi hoàn toàn quốc gia này… Sáu mươi năm một giáp, ta cũng sắp 90 tuổi rồi. Quay về lần nữa, Thiên quốc chắc chắn thất bại rồi” “Nếu đã thế sao bà phải ở trên núi Thái Bạch?” “Hít thở!” “Người sống nhờ hít thở, cây sống nhờ vỏ” Tần Bắc Dương tựa như có suy tư. “Thiên quốc và Mãn Thanh, ngươi sống ta chết, thế nào cũng có người không chịu thua giống như sĩ của những nước bị diệt vong từ xưa đến nay. Họ thà chạy tới những đảo ở nước khác trốn chạy còn hơn là làm bề tôi cho triều đại mới” “Ta thề ta phải tận mắt nhìn triều Thanh diệt vong. Ta muốn để Thiên quốc trị vì lâu hơn Mãn Thanh” “Mạnh Bà, bà đã làm được rồi. Ngày nay đã là Trung Hoa Dân quốc rồi” Người khác không biết bộ mặt thật của Lư Sơn, chỉ có người ở trong núi, Mạnh Bà càng già càng hiểu: “Bắc Dương, cháu còn nhớ không? Bà làm cho cháu và A U một tờ “Hợp huy”. Chính là giấy kết hôn của hai cháu, có ghi “Tây Vương nghị chính tư” ấy” “Tây Vương –Tây Vương Tiêu Triều Quý của Thái Bình Thiên quốc?” “Đúng thế, ông ấy là chồng ta. Ta là Tây Vương nương” “Chẳng lẽ … Bà, bà chính là Hồng Tuyên Kiều nổi tiếng đó sao?” Tần Bắc Dương trợn tròn mắt, Cửu Sắc cũng bò từ trong hoàng trường đề tấu ra. “Đúng là cháu đọc nhiều sách có khác!” “Xin nhận của Bắc Dương một lạy!” Để hiểu về tân lý, tính cách và logic hành động của đám người A U và núi Thái Bạch, Tần Bắc Dương đã bổ sung kiến thức lịch sử một lượt. Hồng Tuyên Kiều là đệ nhất tài nữ Thái Bình Thiên Quốc, xinh đẹp tuyệt trần, đứng đầu tam quân, thường dẫn trăm nữ binh đánh đâu thắng đó. Mỗi lần đại chiến, bà lạy Thượng Đế, trang điểm nhẹ rồi cưỡi ngựa, múa song đao. Cơ thể trắng nõn, quần áo màu xanh trắng đan xen như ánh trăng rơi xuống tuyết trắng, như tiên nữ hạ phàm của Thanh binh. “Cởi áo cưỡi ngựa, mặc đồ lụa vàng sậm, đao thuật kỳ diệu, màu quần áo biến hóa kỳ ảo, toàn quân kinh hãi” Mạnh Bà kéo Tần Bắc Dương đứng dậy. Đừng nhìn bề ngoài của bà già, tay rất khỏe, tu vi luyện tập mấy chục năm. “Ta vốn không phải họ Hồng, tên là Dương Vân Kiều, nhưng sinh cùng thôn với Thiên Vương – thôn Phúc Nguyên Thủy của huyện Hoa, Quảng Đông. Lúc ta còn nhỏ, ta theo Thiên Vương lên núi Tử Kinh ở Quảng Tây, sau một giấc mơ tự xưng là con gái của Thiên Phụ, Thiên Vương là con trai của Thiên Phụ nên đương nhiên chúng ta kết nghĩa huynh muội. Ta đổi thành họ Hồng, trong tiếng của người Hẹ, Vân và Tuyên phát âm tương đồng, thế mới có cái tên Hồng Tuyên Kiều. Khởi nghĩa Kim Điền, chế độ Vĩnh An, Đông Vương Dương Tú Thanh, Tây Vương Tiêu Triều Quý, Nam Vương Phùng Vân Nam, Bắc Vương Vi Xương Huy, Dực Vương Thạch Đạt Khai. Ta gả cho Tây Vương Tiêu Triều Quý, mới cưới chưa đến một năm thì anh ấy bị chết trên đỉnh Ngoại Diệu, Nam Môn, Trường Sa. Ta thành quả phụ” “Sau này khi Thái Bình Thiên quốc đến Thiên Kinh thì sao?” “Ta làm giám sát nữ quán. Đông Vương cảm mến ta, ông ấy là một người đàn ông rất hấp dẫn. Mà ta lại thủ tiết đúng tuổi xuân, khó tránh cảm thấy cô đơn nên phát sinh tình cảm” Mạnh Bà cười lớn, “Đến từng này tuổi cũng chẳng còn cố kỵ gì nữa. Thời kỳ Thiên quốc trước do Đông Vương quyết việc lớn, Thiên Vương không có thực quyền. Từ xưa tới nay, công cao hơn chủ thường mang tới họa sát thân. Đông Vương mấy lần diễn trò giáng đồng thuật, nói dối Thiên Phụ hạ phàm chơi khiến Thiên Vương vô cùng tức giận. Điều khiến ta tức giận chính là Đông Vương lại si mê tân khoa nữ trạng nguyên Phó Thiện Tường” “Nữ trạng nguyên đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc?” “Ta hận cô ta” Một giáp lại trôi qua, Mạnh Bà… không, là Hồng Tuyên Kiều vẫn chưa nguôi hận thù. “Bà, bà chính là người lên kế hoạch biến cố Nam Kinh sao?” “Ta chỉ là một cô gái, nào có bản lĩnh thế? Coi ta là Võ Tắc Thiên chắc? Ta chỉ là quân cờ đáng thương trong trận đại diệt. Ta khuyên Đông Vương làm tiệc ăn mừng Bắc Vương Vi Xương Huy, Vi Xương Huy tranh thủ cơ hội mưu hại Đông Vương, tắm máu phủ Đông Vương, giết hai vạn người từ già trẻ trai gái” “Bà có áy náy không?” “Ta có lỗi với Đông Vương, cũng có lỗi với Thiên quốc, đây là bước ngoặt khiến chúng ta từ thịnh thành suy… Bắc Vương phản loạn bị giết, Dực Vương tức giận bỏ đi, dù có Trung Vương, Anh Vương, Can Vương trung dũng tài năng, triều Thanh vẫn có các lương tướng danh thần như Tằng Yêu, Lý Yêu, Tả Yêu, cuối cùng đã đánh bại Thiên Kinh” “Có truyền thuyết là bà đã theo giáo sĩ phương Tây đến San Francisco, Mỹ lưu vong, hành nghề y” “Không có…”