Chương 18-2 Canh Mạnh Bà (2)
Mạnh Bà nói tiếng Quảng Đông“Thiên Kinh bị rơi vào tay giặc, ta bảo vệ con Thiên Vương phá vòng vây ra. Chạy đến địa giới Giang Tây, thế thân của con Thiên Vương bị quân Thanh bắt. Ta hóa trang trà trộn vào thành Nam Xương, ta trốn trong đám người vây xem lăng trì. Người hầu đó từ đầu tới cuối cứ khăng khăng tự xưng mình là con Thiên Vương Hồng Thiên Quý Phúc, còn cầu xin Thanh Yêu, nói mình sẽ thành tâm cống hiến cho Hoàng đế triều Thanh. Nguyện đọc sách Khổng Mạnh, thi Tú tài, thậm chí còn muốn đòi vợ. Buồn cười là ban đầu Thiên Vương vì thi trượt Tú tài Quảng Châu nên mới đi con đường Thiên quốc” “Cháu hiểu rồi, không phải cậu ta thực sự xin hàng mà chỉ muốn mê hoặc triều Thanh, thể hiện mình là con Thiên Vương thật, là trung thần thật!” “Cậu thiếu niên ấy bị buộc lên xe bò, bị đóng lên cột bởi bốn chiếc đinh dài. Đao phủ cắt mỗi lần mười nhát, mỗi lần lại vang lên tiếng la thất thanh. Cắt từ hai vú trước, sau đó đến hạ bộ, từ sớm đến tối, trưa còn đút cháo loãng cho cậu ta, tránh cậu ta bị chết sớm. Cậu bé bị cắt hơn ngàn dao, nội tạng và ruột sau khi mổ bụng đều được người dân mua với giá cao. Cậu thiếu niên bị chịu hành hình kêu rên thảm thiết, cả Nam Xương dường như có thể nghe thấy tiếng kêu ai oán đó…” Mạnh Bà rơi lệ trên khuôn mặt già nua, Tần Bắc Dương móc ra chiếc khăn tay mà A U tặng, lau nước mắt cho Hồng Tuyên Kiều. “May là canh Mạnh Bà rất tốt! Uống vào có thể quên mọi sự khổ đau” “Cuối cùng, thiếu niên máu thịt lẫn lột, đã kêu rên cầu nguyện trong lúc bị đao phủ cắt thịt: Thiên Phụ cứu con!” Mạnh Bà cất giọng nói giống tiếng thét của thiếu niên. “Ta mạo hiểm thi triển ám khí trong đám người, ba cây châm đâm vào tim của cậu thiếu niên, giúp cậu ấy chết ngay tại trận, thăng thiên, giải thoát khỏi sự thống khổ. May mà lũ đao phủ không phát hiện. Chúng ném bộ xương của “con Thiên Vương” cho chó hoang cắn xé…” Tần Bắc Dương thở dài: “Các triều đại đế vương Trung Quốc cũng không ít những người chết oan, nhưng bị lăng trì đến chết chỉ có một người, đó chính là Hồng Thiên Quý Phúc, con trai Thiên Vương của Thái Bình Thiên quốc. Vị thiếu niên thế thân này đã tạo ra kỷ lục đó” “Ta bảo vệ con Thiên Vương thật, chạy nghìn dặm, trốn vào núi Thái Bạch. Từ đó về sau, hàng năm đều tổ chức “Lễ thăng thiên” để tượng niệm vị anh hùng thiếu niên này” Mạnh Bà thút thít hồi lâu, Tần Bắc Dương dìu bà đứng dậy: “Chuyện cũ nếu được như làn khói? Rõ ràng nó chỉ có thể như làn khói thôi!” Lão bà bà hơn 80 tuổi, lấy một hộp sắt từ trong ngực, mở khóa. Có một cuộn lụa màu vàng, bên trong bọc một nhúm tóc đen nhánh. “Đây là…” “Tóc của Thiên Vương” Mạnh Bà run rẩy cầm một sợi tóc thô lên. “Đêm trước biến cố Thiên Kinh, Thiên Vương cho gọi ta vào cung, cầu xin ta cứu Thiên quốc, rồi cắt tóc tặng ta” “Người xưa nói, cắt tóc như cắt đầu. Thiên Vương làm thế là muốn giao tính mạng và tài sản cho bà rồi” “Đoạn tóc này ta đã giữ hơn 60 năm rồi, cũng chính là sự tương tư cuối cùng khi ta sống” Mạnh Bà lấy đoạn tóc kề lên má như thể có thể ngửi được mùi của Thiên Vương khi còn sống… Tần Bắc Dương thầm nghĩ, Hồng Tuyên Kiều và Thiên Vương Hồng Tú Toàn chỉ là huynh muội trên danh nghĩa. Nghe nói trong phủ Thiên Vương xa xỉ vô cùng, mỹ nữ khắp nơi, có lẽ họ cũng từng có tư tình riêng? Dù sao, lúc bà còn trẻ cũng là đệ nhất mỹ nhân của Thiên quốc. “Sống đến ngần này tuổi rồi, có tương tư hay không cũng chẳng quan trọng” Mạnh Bà tựa đầu vào vai Tần Bắc Dương, giọng nói bỗng dịu đi: “Ai cũng có tiền duyên khó bỏ, dù là 20 tuổi hay là 80 tuổi? Nhưng người trước mắt thì phải trân trọng!” “Bà, cháu hiểu rồi. Lần này bà tới tìm cháu, kể cháu nghe nhiều bí mật như vậy đều là vì A U! Muốn cháu bỏ hết tất cả mà sống hạnh phúc cùng cô ấy…” Tần Bắc Dương đứng lên, quay về phía hoàng trường đề tấu hàng giả của Tần Thủy Hoàng hít sâu một hơi. “Được rồi, cháu đi tìm A U!” Anh lập tức cáo biệt Mạnh Bà, ra lệnh cho Cửu Sắc tiếp tục bầu bạn cùng quan tài tiểu Hoàng tử, tự mình ra khỏi mộ. Quay về tân phòng ở hang động trên vách núi, A U đang trang điểm, động tác nhẹ nhàng. Bỗng một bóng đàn ông xuất hiện trong gương. “Anh!” Cô bỏ bút hóa trang xuống, nắm tay anh, “Quả nhiên anh đã quay lại rồi” Tần Bắc Dương trong gương ngượng ngùng: “Anh xin lỗi, em gái A U” “Em thật sự sợ mình sẽ bị hắt hủi chốn khuê phòng. Chúng ta đã là vợ chồng rồi, anh nên gọi em thế nào?” “Em gái A U!” Anh thở ra hơi thở có mùi địa cung, “Chúng ta gặp nhau bên cạnh địa cung của Hoàng đế Quang Tự, nếu không có đêm đó sẽ không có ngày hôm nay, anh vẫn gọi em là em gái đi!” “Ừm…” A U cười có chút thất vọng, cô vốn mong chờ những cách xưng hô như “phu nhân”, “nàng dâu”, “mẹ nó” thậm chí là “vợ”. “Em gái cũng được! Anh trai em gái, chúng ta cứ thế sống cả đời! Tương lai nếu em chết rồi, anh cứ ném xác em xuống vực để cho thịt nát xương tan, đến từ tự nhiên thì về tự nhiên thôi” “Đang tân hôn, em nói mấy lời không may đó làm gì?” “Chỉ cần ở cùng anh thì dù chỉ chốc lát A U cũng vui vẻ, dù chỉ một lát sau là chết cũng không hối tiếc!” A U cắn tai anh, hơi thở như hoa lan. “Đã lâu rồi anh chưa ôm em đó” Tần Bắc Dương nhộn nhạo trong lòng, ôm eo cô nhấc lên. Đêm nay, cô cực kỳ điên cuồng, anh cũng thế… Trời còn chưa sáng, Tần Bắc Dương cảm thấy cô đơn, khoác thêm chiếc áo thợ mộ rồi xuống giường. A U ôm lấy eo anh từ phía sau, tựa cằm lên vết bớt sừng hươu ở sau gáy. “Anh, em không cho anh đi” “Sao anh nỡ bỏ em mà đi chứ?” “A U còn một món quà tặng anh” Cô lấy từ dưới bàn trang điểm ra một rương nặng chịch, bên trong chất đầy những thỏi vàng… dường như bị vàng lóa mắt, Tần Bắc Dương phát hiện ra mỗi thỏi vàng đều khắc chữ tiếng Nga. Rương này phải cỡ 10kg, trị giá mấy trăm ngàn đồng bạc. “Vàng của Sa Hoàng” Trong lăng mộ đá lớn Issyk-Kul, mỗi rương rặng 100kg x 5000 rương. 500 tấn vàng. “Đúng thế, vì 500 tấn vàng này mà A Hải đã mạo hiểm phản loạn, thân bại danh liệt” “Chờ chút… em gái A U, em đừng nói cho anh biết vàng giấu ở đâu đó” “Vàng giấu ở một nơi tuyệt đối an toàn, em sẽ không dễ dàng nói cho bất kỳ ai biết” “Số vàng này không thuộc về chúng ta, sớm muộn gì cũng phải trả người ta” “Trả cho ai? Người Nga sao? Không…” A U cầm một thỏi vàng, “Nếu số vàng này vào tay anh, anh sẽ có thể hoàn thành hoài bão” “500 tấn vàng, giàu có vô cùng. Đúng là có thể dùng để làm việc lớn” Tần Bắc Dương vô tình để lộ ra lời từ đáy lòng, A U nói tiếp: “Anh, chúng ta là vợ chồng, của em cũng là của anh” “Trong bát tự của anh nghe nói có đường tài vận tốt, nhưng anh chỉ muốn có một ngôi mộ cổ có thể nương thân hít thở, sống qua ngày là được! Dù có núi vàng biển bạc thì có thể thế nào?” Cô dùng ngón tay chặn môi anh lại: “Cảm ơn anh đã hoàn thành tâm nguyện cho A U. Anh là người định mệnh lựa chọn để làm việc lớn. A U chỉ là một cô gái yếu đuối, chỉ mong anh công thành danh toại” “Em biết tâm nguyện của anh là gì không?” “Năm đó, Thiên Vương khởi nghĩa Kim Điền, không phải vì muốn diệt yêu quái trong thiên hạ, đuổi lũ nước ngoài về nước, lập Trung Quốc mới sao? Triều Thanh dù đã chết nhưng Trung Hoa Dân quốc chẳng qua chỉ là đổi canh không đổi thuốc. Nói thật là, quân phiệt hỗn chiến, dân chúng lầm than, còn không bằng các tỉnh đốc chia cắt thời Thanh” “A U, em đúng là con gái của Thiên Vương, nhìn thấy thời cuộc, hơn xa rất nhiều người có học mà cổ hủ” A U 18 tuổi đặt vàng về rương, nắm tay anh nói: “Anh, anh sinh ra trong địa cung, lớn lên vào mùa thu thời loạn, mang tuyệt kỹ gia tộc thợ mộ, lại còn là người đầu tiên tốt nghiệp “trường Thiên quốc”, nắm giữ tài năng và học vấn tài giỏi, ắt sẽ là rồng bay khắp thiên hạ” Tần Bắc Dương nhắm mắt lại, trước mắt hiện ra sông lớn mênh mông… “Được rồi, anh đã nghĩ ra rồi. Công dụng thực sự cho số vàng này”