← Quay lại trang sách

Chương 19-1 Từ biệt cầu Cam lần nữa (1)

Năm 1921, mùa thu ở nước AnhĐảo Anh cổ xưa, trôi dạt biết bao thế kỷ ở giữa châu Âu và đông bắc Đại Tây Dương, trải qua sự chinh phạt của quân đội Caesar, sự dày xéo của hải tặc Viking, lễ đăng quang oai hùng của người Nomanni, dã tâm của vua Richard I, cùng với đoạn kết của vua Richard II, nó chào đón cách mạng vinh quang oai hùng và đẹp đẽ. Sự khác biệt của văn hóa châu Âu, chúa tể của bốn đại dương, sau cách mạng kỹ nghệ là đến thế kỷ của nước Anh. Than đá xứ Walves đã đưa tàu hơi nước đến cho đế quốc Ấn Độ của nữ vương, công xưởng Lancashire bán tháo vải bông cho người Trung Quốc, đại bác của Neil Alden Armstrong không ngừng rền vang khắp mọi ngóc ngách của trái đất. Con sư tử tưởng chừng như bất bại này, mặc dù mấy năm trước đã chiến thắng dân tộc Đức hùng ưng, lại đang dần dần mất vương miện. Sâu trong thảo nguyên ấm áp phía đông nước Anh, có con sông Cam chảy êm đềm, vòng hình cung lớn qua vô số cây cầu, từ đó đặt tên là thành phố Cambridge. Trên mặt sông lãng đãng vài con thuyền đáy phẳng, cần những chiếc sào dài để chèo, giống ngư phu miền Nam Trung Quốc, chèo qua nước Anh mờ sương. Giờ phút này, người lái đò chính là một người Trung Quốc, khoảng 30 tuổi, mặc một chiếc gile da, đội mũ beret kiểu Sherlock Holme, chiều cao cũng không thua kém người châu Âu là mấy. Lũ thiên nga trắng kết thành bầy, nghểnh chiếc cổ dài lên chỉ để ngắm nhìn dung mạo người đàn ông đẹp trai này. Một cô gái nhìn thẳng anh. Năm đó, cô 17 tuổi, mặc một chiếc sườn xám tà chéo hoa nhí, cắt tóc vuông, tay chống cằm. Người cô bị ánh hoàng hôn nhuộm một lớp ánh sáng vàng. Trên thuyền có hai người đàn ông, một người còn rất trẻ, không quá 20 tuổi, không có ria mép, mặc một chiếc áo dài Mông Cổ, đó chính là tiểu Quận vương Ngạc Nhĩ Tư Đa La Bội Nhi Chỉ Cân Thiếp Mộc Nhĩ. Là nghị viên quốc hội trẻ tuổi nhất Trung Hoa Dân quốc, anh ta đại diện chính phủ Bắc Dương đến thăm đế quốc Anh, tiện thể ngồi xe lửa từ Luân Đôn đến đây thăm bạn cũ ở phòng thí nghiệm vật lý lý luận của đại học Cambridge. Người còn lại, khoảng 24, 25 tuổi, mặc đồ Âu, đeo kính gọng vàng, trông rất nho nhã, để ngôi giữa gọn gàng, tay cầm một quyển triết học Russell. Cô gái ngẩng đầu lên nhìn chàng trai chèo thuyền nói: “Anh Hưng Thịnh, sao anh lại chỉ thích mỗi môn vật lý thế?” Lý Hưng Thịnh thu cái sào lại, ngồi khoanh chân trên đầu thuyền: “Trừ vật lý ra, anh còn rất yêu lịch sử nữa. Nửa năm trước, anh làm trợ lý cho ngài Sven Hedin, thám hiểm gia người Thụy Điển nữa đó. Bọn anh đi qua hơn nửa con đường tơ lụa, còn du lịch tới sa mạc Tân Cương, thậm chí còn vào sâu trong La Bố Bạc và thành cổ Lâu Lan kia” “Anh đã tới hang Mạc Cao của Đôn Hoàng chưa?” “Tất nhiên rồi!” Tiểu Quận vương chen vào, người đẹp ở bên đương nhiên phải thể hiện một chút, “Tôi có thể làm chứng! Bản vương cũng đi cùng, nguy hiểm khôn cùng, đủ đề viết mười quyển sách!” Cô gái lại chẳng để tâm đến nghị viên quốc hội trẻ tuổi, tiếp tục nhìn vào đôi mắt mê người của Lý Hưng Thịnh: “Kiến trúc và hang có đẹp không?” “Đẹp khôn tả! Chỉ tiếc là báu vật giấu trong hang đã bị tản mát ra nước ngoài” Nụ cười của Lý Hưng Thịnh mê người, anh ta thò tay xuống dòng sông Cam, ngỗng trắng, vịt cổ xanh líu ríu bơi tới. “Tiểu thư Huy Nhân, cô cũng yêu văn học và kiến trúc cổ sao?” Huy Nhân cười hì hì: “Tôi muốn học kiến trúc” “Có chí khí! Nhưng cô là con gái, sao không học mấy môn xã hội ấy?” Cô sờ môi, có ý trách móc: “Con gái thì sao? Kiến trúc cổ ẩn sâu trong rừng hay giữa chốn nhân gian, cũng đều là báu vật mà khuê nữ chưa biết chứ bộ. Nếu không trận trọng, tự khắc sẽ bị đổ nát, dần dần trở thành tro bụi” “Đến từ cát bụi thì cũng về cát bụi mà!” Người đàn ông trẻ tuổi cùng thuyền, cuối cùng cũng lên tiếng sau hồi lâu im lặng. Tiểu Quận vương cười: “Chí Ma lão đệ, cậu lại muốn ngâm thơ sao?” “Không, điều tôi nói là triết học. Tôi vốn muốn bái ngài Sven Hedin làm thầy mà không được, may mắn được ngài Dickinson giới thiệu đến đại học Cambridge làm sinh viên đặc biệt. Rảnh rỗi không có việc gì, đành phơi nắng trên sân cỏ, nhìn đỉnh Goth của giáo đường từ trên cầu…” Thuyền đi tới đây, Chí Ma lão đệ, em gái Huy Nhân, còn cả Lý Hưng Thịnh và tiểu Quận vương đều nhìn về phía cầu King được xây năm 1819. Phía bên phải cách sân cỏ là trường Đại học King và giáo đường. Trên đỉnh Goth, có một vật kỳ lạ màu đen bay tới. “Đây… là máy bay gì vậy?” Chí Ma lão đệ hoảng hốt đẩy gọng kính, tất cả mọi người trên sân cỏ đều ngửa cổ lên, trầm trồ nhìn ác ma hoặc thiên sức bốn cánh bay lượn trên không trung. “Đây không phải máy bay, nó là thú trấn mộ” Lý Hưng Thịnh thầm tính toán trong lòng, giơ cái sào khươ khươ. “Thú trấn mộ?” Huy Nhân ghé vào anh ta hỏi: “Thú trấn mộ trong mộ cổ Trung Quốc?” “Em gái, em quả là có thiên phú trong việc xử lý văn vật và bảo vệ kiến trúc cổ!” Huy Nhân tò mò ngẩng cổ lên nhìn con thú trấn mộ bay lượn trên bầu trời của cầu Cam: “Bố em nói, lúc Hội nghị hòa bình ở Paris 2 năm trước, từng có ba con thú trấn mộ đại chiến trong cung điện Versailles, suýt chút ám sát ba người cầm đầu” “Lệnh tôn Lâm Trường Dân nghe báo nói là đại anh hùng của phong trào ngũ tứ” Tiểu Quận vương lại bắt đầu khoe khoang. “Ta cũng là người chứng kiến ở Versailles. Con trên đầu chúng ta chính là một trong ba thú trấn mộ! Nó tên là Thiên Sứ Bốn Cánh!” “Thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh?” Chí Ma lão đệ nói chen vào. “Cái tên này nghe có mùi Cơ đốc giáo cổ và Babylon cổ” “Đúng thế, chủ mộ của nó chính là Cảnh giáo đồ thời Đường” Hai cánh của Thiên Sứ Bốn Cánh chớp nhoáng lướt qua, thú trấn mộ bay vụt lên trời giữa thanh thiên bạch nhật. Một chiếc khinh khí cầu không có cánh rất lớn xuất hiện, bên ngoài vỏ hình con thoi có vẽ hoa văn đồn tiền của Thiên Viên. Lý Hưng Thịnh đã biết ai đang điều khiển thú trấn mộ và khinh khí cầu. Chỉ một lát sau, thú trấn mộ đáp xuống sân bóng của đại học King Cambridge, có rất nhiều sinh viên xung quanh vây xem nhưng không ai dám đến gần. Bởi bên trong Thiên Sứ Bốn Cánh phát ra tiếng động cơ ầm ỹ, tỏa ra nhiệt lượng thiêu đốt người. Đồng thời, chiếc khinh khí cầu cũng đáp xuống sân, thả thang dây xuống. Có người chầm chậm trèo xuống, nhảy xuống bãi cỏ rồi ngã nhào, vỗ mông đứng lên, vẫy tay với con thuyền nhỏ trên sông Cam. “Anh Hưng Thịnh, đây là người Trung Quốc đó. Hình như đang vẫy tay với chúng ta?” “Đúng thế, người này là bạn tốt của tôi. Tiền Khoa ở Hồ Châu. Tôi phải hẹn cậu ấy tới Cambridge đó!” Dưới khinh khí cầu có mấy kỹ sư châu Âu phụ trách trông coi và bảo vệ thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh. Tiền Khoa mặc đồng phục làm việc, đeo cặp kinh dày như đít chai, chạy như bay đến bên bờ sông Cam, chào Lý Hưng Thịnh: “Tiến sĩ Lý, tôi không tới muộn chứ?” “Bay thẳng từ Đức qua đây à?” “Đúng thế, chúng tôi bay qua sông Rhine, biển Hà Lan, xuyên qua Bắc Hải, đến bờ biển Đông nước Anh” “Đó chính là con đường mà Trung Đức oanh tạc Anh Quốc ở đại chiến Thế Giới!” Lý Hưng Thịnh kéo Tiền Khoa lên thuyền, tiểu Quận vương vốn quen biết anh ta, lần lượt giới thiệu hai người đồng bào Trung Quốc: “Lady first, đây là cô Lâm, thiên kim của ngài Lâm Trường Dân nổi tiếng, cũng chính là cháu ruột của liệt sĩ Lâm Giác Dân. Vị này là ngài Từ, là người Triết Giang, gia tộc Hải Ninh danh giá, sở trường của cậu ấy là viết thơ mới” “Ngài Từ, chú tôi cũng là một người học văn, chính là chú Giáo sư Tiền Huyền Đồng của Đại học Bắc Kinh đó” “Ngưỡng mộ đã lâu!” Chí Ma lão đệ gặp phải con cháu nhà danh môn, nghị viên quốc hội và Giáo sư Cambridge, phần kiêu ngạo lúc trước cũng tiêu tan. “Mọi người ngồi chắc vào!” Lý Hưng Thịnh lại cầm cái sào, thuyền chui qua vòm cầu King, xuôi theo dòng và bèo nước sông Cam. Dưới ánh hoàng hôn vàng ruộm tỏa khắp nơi, bổ bóng lên phong cảnh điền viên. Huy Nhân 17 tuổi, bàn tay mảnh khảnh lướt trên nước, nhìn bộ dạng chèo thuyền của Lý Hưng Thịnh, cười ngây ngô, ánh mắt chờ mong… Vườn trường, khu phòng học, viện nghiên cứu, thư viện và phòng thí nghiệm đều nằm ở hai bên bờ sông Cam. Chí Ma lão đệ mới đến Cambridge chưa được mấy ngày, Lý Hưng Thịnh đã học ở đây 10 năm: “Các vị, mời mọi người ngắm Đại học Trinity bên tay trái, đây là một trong số những trường đại học nổi tiếng nhất ở Cambridge. Ngôi trường này cũng là nơi có kiến trúc và sân đẹp nhất Cambridge. Isaac Newton cũng tốt nghiệp ở đây” Trời đã ngả tối, con thuyền nhỏ đi qua cầu Toán Học. Nghe nói đây là thiết kế của Newton, chưa dùng một chiếc đinh nào mà chỉ dùng gỗ khảm.