← Quay lại trang sách

Chương 20-1 Thượng Hải! Thượng Hải! (1)

Năm thứ 10 Dân Quốc, 23/11/1921, tiết Tiểu tuyết, đây chính là sinh nhật dương lịch của Tần Bắc DươngSinh nhật âm lịch của anh là mùng 2 tháng 10. Nhưng dù là âm hay dương thì Tần Bắc Dương cũng đã tròn 21 tuổi. Dù là tiêu chuẩn của Trung Quốc hay phương Tây, anh cũng đã là người trưởng thành, không thể tự xưng là thiếu niên hay chàng trai nữa rồi. Tần Bắc Dương đứng giữa địa cung, trước hoàng trường đề tấu của cỗ quan tài cực lớn của Tần Thủy Hoàng, trước “Thợ săn thú trấn mộ” lão Kim đang quỳ lại, và thiếu niên Trung Sơn. Cửu Sắc với đôi sừng hươu trắng tuyết, vảy đồng toàn thân, hóa thân thành thú trấn mộ ấu kỳ lân, quỳ bên cạnh chủ nhân hầu hạ. Tần Bắc Dương đã xây dựng thói quen sống hàng ngày, nửa đêm ngủ cùng A U, rồi nửa đêm còn lại quay về địa cung. Anh chui vào bên trong hoàng trường đề tấu, ngủ bên cạnh quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường. Dù phóng xạ của linh thạch có mạnh hơn nữa, dường như cũng bị khí của lăng mộ rởm của Tần Thủy Hoàng và quan tài xịn của tiểu Hoàng tử triều Đường triệt tiêu hết. Bệnh ung thư phổi của Tần Bắc Dương chưa từng tái phát, hàng ngày chỉ ăn kiwi và canh Cam Lộ, cơ thể cũng đầy đặn hơn. Trừ mái tóc đen dài xõa ngang vai, anh không còn giống tiểu Hoàng tử Triều Đường thời niên thiếu nữa, mà có vẻ giống Tần Hải Quan – người cha thợ thủ công của mình hơn. Lão Kim nháy mắt, Trung Sơn móc trong ống tay áo ra một quả đào: “Chúc chủ nhân phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!” Không khí trở nên ngượng ngùng, quả nhiên thọ đào không hiệu quả bằng bánh ngọt. Chúc thọ trong địa cung cổ, bên cạnh quan tài của Tần Thủy Hoàng và quan tài triều Đường hình như hơi quái dị. Tần Bắc Dương vỗ đầu: “Quên mất hôm nay là sinh nhật! Tôi gọi mọi người ra đây chỉ muốn tuyên bố một chuyện” “Chủ nhân, người có gì căn dặn?” “Lão Kim, Trung Sơn, hai người cùng tôi xuống núi!” “Bao giờ?” “Hôm nay” Lão Kim và Trung Sơn nhìn nhau: “Quy định của núi Thái Bạch, lệnh của chủ nhân dù có phải xuống núi đao biển lửa cũng phải hoàn thành. Có thể nói cho chúng tôi biết đi đâu không?” “Từ lần phản loạn Thiên quốc trước, nguyên khí núi Thái Bạch bị tổn thương nặng nề. Chúng ta luôn nghe ngóng tin tức của A Hải” “Nghe nói hắn từng xuất hiện ở Tây An, rồi sau đó đến tỉnh Đông Tam” “Có người nói, gần đây hắn tới Thượng Hải” Cơ mặt bên phải của Tần Bắc Dương giật giật, sờ đôi sừng hươu sắn bén màu trắng tuyết của Cửu Sắc. Lão Kim nhíu mày: “Chúng ta đến Thượng Hải? Chủ nhân, chuyện này phu nhân biết chưa?” “Ta biết rồi!” Góc địa cung vang lên tiếng A U, cô lững thững bước đến bên cạnh chồng, nắm tay Tần Bắc Dương. “Anh, mọi người yên tâm xuống núi đi, A U sẽ bảo vệ núi Thái Bạch, tuyệt đối không để xảy ra chút sai sót nào” “Em gái, lần này xuống núi phải đi xa, thậm chí mất vài tháng. Em đừng nhớ thương anh quá, anh sẽ bình yên quay về” Sau khi kết hôn, A U ngày càng giống nàng dâu nghe lời: “Em sẽ chăm sóc tốt cho các huynh đệ tỷ muội trên núi” Nói thế nhưng cô vẫn bấu tay vào cánh tay Tần Bắc Dương, bấu tới mức sắp tím cả tay Tần Bắc Dương luôn. “Em gái, vậy anh xuống núi đây. Đừng nhớ nhung anh quá!” Tần Bắc Dương túm tay A U bỏ ra. Anh đi vào giữa địa cung của Tần Thủy Hoàng, cúi đầu từ biệt với quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường bên trong hoàng trường đề tấu. Trước khi xuống núi, Tần Bắc Dương nhớ đến một người – Tiểu Mộc. Năm tháng trước, trên mộ thần bí Bạch Lộc Nguyên, Tiểu Mộc bị trúng một tên ở chân phải, bị A U bắt cóc lên núi Thái Bạch. Hắn bị biến thành quà cho A Hải của “Lâm Kiều Nga – nữ thích khách Hoa kiều Nam Dương”. Quả nhiên A Hải không giết hắn mà còn coi như khách quý. Sau khi bình định phản loạn, Tiểu Mộc lại bị nhốt trên đỉnh địa cung trên trời, trong ngục giam thông với mộ đạo. Trừ thiếu niên Trung Sơn hàng ngày đưa kiwi và canh cam lộ ra, dường như hắn đã bị lãng quên. Trừ Tần Bắc Dương. Mấy ngày trước, anh đã đích thân làm một công cụ mới – sao chép lại cái xẻng Lạc Dương của Tiểu Mộc. Công cụ này chắc chắn mà thực dụng, dù là vũ khí sắc bén để trộm mộ nhưng cũng có thể trở thành đồ để nghiên cứu khảo cổ. Đao kiếm, pháo súng vốn không phân chính tà, vào tay người xấu đương nhiên sẽ làm chuyện xấu, vào tay người tốt có thể giúp việc chính nghĩa. Lần này xuống núi, ngoài cái xẻng Lạc Dương, anh còn muốn đưa cả Tiểu Mộc theo. Lão Kim ngăn cản: “Chủ nhân, tiểu chủ nhân A U từng nói rồi, Tiểu Mộc là tên trộm mộ. Bất kỳ lời nói nào của hắn cũng không đán tin. Tốt nhất nên giam hắn đến chết” “Tiểu Mộc trộm mộ có tội, nhưng đã có công bình định được phản loạn A Hải, huống hồ đùi còn bị trúng tên, đã lấy công chuộc tội… Vả lại, chúng ta nhốt một tên trộm mộ trong địa cung của Tần Thủy Hoàng, có phần xui xẻo” Tần Bắc Dương đẩy lão Kim và Trung Sơn ra, trèo bên lan can, đến ngục giam tối tăm. Anh dùng đuốc soi vào sâu bên trong song sắt, lộ ra gương mặt thanh niên bị tóc che. Tiểu Mộc tựa như quái vật không nhìn thấy ánh sáng, cuộn người sâu trong ngục rên rỉ. Hắn đã bị nhốt trong cảnh tối tăm này năm tháng, tựa như quay về hang động trên núi Đông Hải Đạt Ma, chỉ là không có hải nữ bầu bạn. Thiếu niên Trung Sơn lôi hắn ra ngoài, lau chùi vết bẩn trên người rồi thay quần áo sạch. Vết thương trúng tên đã khỏi, năng lực nói chuyện cũng khôi phục từ lâu, quỳ dập đầu cảm tạ ơn không giết của Tần Bắc Dương. Toàn bộ hành trình ra khỏi mộ đạo, hắn bị trói và che mắt, để đảm bảo hắn không thể đào được ngôi mộ này nữa.