Chương 20-2 Thượng Hải! Thượng Hải! (2)
Ngày hôm đó, Tần Bắc Dương rời khỏi núi Thái BạchTuyết đầu mùa sớm đã về núi Tần Lĩnh. Lá khô bay lãng đãng đầy núi, tựa như những cánh bướm vàng bay lượn. Cảnh tượng giống với năm Canh Tý, sự kỳ lạ vào thời khắc Tần Bắc Dương được sinh ra trong gió thu Bạch Lộc Nguyên. A U mười tám tuổi, sau khi thành vợ đã đổi kiểu bới tóc, trang điểm xinh đẹp động lòng người. Tần Bắc Dương đeo Đường đao ba tấc ở lưng, eo dắt cái nỏ. Anh dẫn theo “thợ săn thú trấn mộ” lão Kim, thiếu niên học viên Trung Sơn, tiểu thú trấn mộ Cửu Sắc, hãn huyết mã U Thần được nuôi béo mầm, cộng thêm Tiểu Mộc trộm mộ bị bịt mắt, đi qua cầu treo núi Thái Bạch. Trên tiên đài ở đỉnh núi, đôi mắt của Mạnh Bà như chim ưng, im lặng theo dõi bóng lưng của họ xuyên qua mấy tầng mây. “Bà, bà nói có phải anh Bắc Dương chuyến này một đi không về không?” A U lặng lẽ đến bên cạnh Mạnh Bà, giống như hai oán phụ, biến tiên đài thành hòn vọng phu. “Không, cháu còn không hiểu chồng mình sao. Cậu ta là người có lời nói đáng tin, đã hành động là có kết quả. Là người đàn ông chân thành và đáng tin cậy” Mạnh Bà nắm tay A U nói: “Tiếc là kiếp này ta chưa gặp được người đàn ông nào như thế” Từ núi Thái Bạch đi về phía Nam, đi vào thâm sơn cùng cốc vạn dặm không một bóng người, hai bên đề là rừng cây hoang sơ um tùm. Sâu trong núi Tần Lĩnh, còn lưu lại không ít động vật hoang dã, chó sói, cọp báo không nói, gấu trúc hay khỉ lông vàng cũng thường từ rừng trúc xuyên qua. Bốn người, một thú, một ngựa, mở đường qua núi, bắc cầu qua sông, cứ thế mà đi. Phong cảnh không giống với chân núi phía bắc Tần Lĩnh, không khí dần trở nên ẩm hơn. Núi Tần Lĩnh là ranh giới phân chia Nam Bắc của Trung Quốc, men theo đường Tà Cốc thời Tam Quốc, hướng xuống phía Nam là đến lòng chảo Hán Trung. Theo địa lý thì đó đã là phía Nam, người phương Tây gọi là á nhiệt đới. Tần Bắc Dương cởi bịt mắt cho Tiểu Mộc ở đây, thả người đàn ông được định mệnh là làm vua đạo mộ ra. “Ừm, hải nữ và hai đứa nhỏ chắc đã chờ tôi tới sốt ruột rồi” Tiểu Mộc lần nữa cảm tạ ân đức của Tần Bắc Dương, rồi ẩn mình vào đồng ruộng, chạy về quê nhà của thôn trộm mộ, Lạc Dương, Hà Nam. Một con sông lớn chạy từ Tây sang Đông, đó chính là con sông Hán Thủy cổ xưa. Bắt nguồn từ Nam Lộc núi Tần Lĩnh, chảy dài ba ngàn dặm rồi chạy ra sông Trường Giang. Tần Bắc Dương mua một chiếc thuyền gỗ, đi xuôi dòng. Giống cổ nhân du lịch, chặng đường gian nan, nhiều ngã rẽ, hôm nay nghỉ tại đây? Gặp chỗ nước nguy hiểm còn phải xuống kéo. May mà Cửu Sắc khỏe như trâu. Khách qua đường nhìn thấy một con chó săn kéo thì lấy làm kì lạ. Trên đường gặp mộ cổ, Tần Bắc Dương chọn cách chui trộm vào, cùng Cửu Sắc ở qua một đêm để tránh bệnh ung thư phổi tái phát. Lão Kim và Sơn Trung nghỉ ngơi ở bên ngoài mộ, mấy lần bị tưởng nhầm là trộm mộ, bị đuổi chạy cả đêm. Ra khỏi Thiểm Nam, từ Hán Thủy đến Tương Dương. Trên là Quan Lũng, dưới là hai con sông Hoài, Bắc gần Trung Nguyên, Nam gần Giang Hán. Chiến tranh Nam Tống và Mông Cổ, một trận chiến bảo vệ Tương Dương kinh thiên động địa, quyết định vận mệnh của Trung Quốc. Cũng có thể nói, có Tương Dương trước rồi mới có Nhai Sơn. Tần Bắc Dương ghi nhớ hình dáng núi, trong đầu hiện lên bản đồ tỉ lệ lớn, đưa ra kết luận: Có được Tương Dương là có được thiên hạ. Nghe nói Trung Quốc có hai long trung, Nam Dương một cái, Tương Dương một cái, cho tới nay vẫn chưa có kết luận. Gần quan được ăn lộc, Tần Bắc Dương tay trái dẫn hãn huyết mã, tay phải dẫn Cửu Sắc, đi thăm Long Trung cổ hai tư dặm Thành Tây của Tương Dương. Thời Nam Tống, tổ tiên Tần Thị định cư ở đây, huynh trưởng Tần Tấn, đệ đệ Tần Sở. Tần Tấn rất giỏi lật theo thời thế. Tần Tấn bị đại quân Mông Cổ bắt đi, đi theo Húc Liệt Ngột tây chinh Ba Tư, lợi dụng kỹ nghệ thủ công tiêu diệt vườn hoa Thiên quốc và Liên minh thích khách Assasin, qua Châu Âu xây dựng Liên minh thợ thủ công, thành đại tôn giả đời đầu tiên. Tần Sở ở lại duy trì huyết mạch của nhánh Tần Bắc Dương. Dưới Tương Dương, qua đồng bằng Giang Hán, đến Hán Khẩu của chín tỉnh. Ở đây vẫn còn Tô giới nước ngoài, người dân đầu óc nhạy bén, giỏi kinh doanh, được gọi là “Chim chín đầu”. Bên sông Trường Giang có thể nhìn thấy chiến hạm có cờ Liên hiệp Anh và cờ của Nhật Bản. Núi Quy ở Bắc Lộc là xưởng chế tạo vũ khí Hán Dương và xưởng thép Hán Dương được Trương Chi Động khổ tâm kinh doanh, như khẩu súng trường “Hán Dương chế tạo” vẫn là vũ khí chủ lực của đám quân phiệt. Vũ Xương bên kia bờ sông Trường Giang, dù không thấy “Người xưa cưỡi hạc đã lên mây, lầu hạc còn suông với chốn này”(1), nhưng vẫn có thể loáng thoáng phân biệt được khí thế của rùa rắn. Mười năm trước, phát súng đầu tiên của khởi nghĩa Vũ Xương, gõ tiếng chuông báo tử cho đế quốc cuối cùng của Trung Quốc. Cửu Sắc dẫn Tần Bắc Dương đến bên Đông Hồ, vào bên trong mộ Sở đã bị trộm để ở một đêm. (1) Đoạn trích bài thơ “Hoàng Hạc lâu” được dẫn bản dịch thơ của Ngô Tất Tố trên thiviennet. Ngày kế tiếp, họ lên thuyền của Cục Chiêu thương Hán Khẩu, mua vả vé khoang hàng cho con hãn huyết mã, xuôi theo dòng xuống dưới. Cửu Sắc có ký ức về chuyến đi này, bốn năm trước, nó bị đám quân phiệt moi ra từ trong mộ triều Đường ở Bạch Lộc Nguyên, xuất phát từ Hán Khẩu rồi bị chuyển đến Thượng Hải. Chuyến đi trước, nó chỉ là một bức tượng điêu khắc, lẻ loi cô quạnh. Chuyến đi này, nó đã có chủ nhân tốt cùng bầu bạn. Tàu đi hai ngày đêm, dừng ở Cửu Giang, An Khánh, Vu Hồ. Tần Bắc Dương cực kỳ hứng thú, dựa vào lan can thuyền để ngắm núi Thạch Trung, tháp Chấn Phong, đồi Thái Thạch, cho tới bến tàu Hạ Quan ở Nam Kinh. Ở Nam Kinh, có một người đàn ông Anh Quốc lên thuyền, dáng người hơi thấp. Người này loanh quanh khoang hàng, tình cờ phát hiện ra hãn huyết mã, khen không dứt miệng. Hắn ta tìm Tần Bắc Dương và nói muốn mua U Thần với giá một ngàn đại dương. Lão Kim đào mộ ở Tây Bắc nhiều năm nên biết giá ngựa. Dù là ngựa Kazakh đệ nhất mà bán được một trăm đại dương đã là tốt lắm rồi, có thể nói là tên người Anh này ra tay rất hào phóng. Còn một điểm nữa, U Thần là ngựa cái, thường thì giá sẽ rẻ hơn ngựa đực một chút. Đương nhiên Tần Bắc Dương từ chối, tên người Anh lải nhải, liên tục tăng giá, cuối cùng đã đạt tới năm ngàn đồng đại dương! “Con ngựa này của em gái tôi, anh sẽ vì tiền mà bán em gái mình chứ?” Tần Bắc Dương chậm rãi nói tiếng Anh theo kiểu Nhật, đối phương đương nhiên nghe hiểu, tưởng rằng đã gặp phải quý công tử gia sản bạc triệu, chỉ đành lịch sự nói: “Merry Christmas!” Hôm nay là ngày 24 tháng 12, đêm Bình an của người phương Tây. Mặt trăng tròn vời vợi trên cao tít. Con thuyền đã lái qua Giang Âm, mặt dông ngày càng mở rộng làm hơi nước bốc lên mù mịt, bờ sông hình kèn đồng lần lượt trải ra, hướng về phía biển phía Đông Trung Quốc. Tần Bắc Dương không khỏi nhớ lại con thuyền đêm Đông Hải bốn năm trước. 300 dặm phía trước chính là cửa Ngô Tùng. Thượng Hải! Thượng Hải!