← Quay lại trang sách

Chương 21-1 Khăn quàng đêm Giáng sinh (1)

Thượng Hải! Thượng Hải!Ngày 24 tháng 12 năm 1921 lịch dương, đêm Bình an. Tô giới Pháp, đường Henry, ngô đồng nước Pháp trụi lủi. Giáo đường Đức Mẹ ở phía đông đường đối diện mười năm sau mới xây dựng. Đường chính bên này có những căn nhà kiểu Tây san sát, dù không thể so với núi Đạt Ma trên biển Hồng Khẩu ba năm trước bị mồi lửa thiêu rụi, nhưng cũng coi như là nơi yên tĩnh trong chốn ồn ào. Đêm khuya, người trên đường thưa thớt. Không ít người châu Âu đã về quê đón Giáng sinh. Còn người Trung Quốc, ngoài những người theo đạo thì không có chút không khí Giáng sinh nào. Làm sao có thể bì được sự náo nhiệt của những người đón Giáng sinh trăm năm rồi? Người đàn ông chừng 30 tuổi, chiều cao trung bình, mặc áo choàng, đội mũ phớt, gõ cửa căn nhà tây này trên đường Henry. Người mở cửa là bảo mẫu Giang Bắc, người khác bỏ mũ xuống, nói giọng Ninh Ba: “Thường Khải Thân xin được hỏi thăm Tề tiên sinh và phu nhân” “Mấy giờ rồi? Có việc gì không để mai tới được sao?” Bảo mẫu có vẻ không vui lắm, Thường Khải Thân đưa cho bà ta một đồng bạc, nói giọng Thượng Hải: “Xin chị giúp tôi! Tôi tự có tính toán!” Vì thế, bảo mẫu dẫn anh ta vào phòng khách, pha trà rồi đi báo cho chủ nhân. Đêm đông Thượng Hải, trời lạnh đến rợn người, Thường Khải Thân xoa tay trước lò sưởi ấm áp. Con mèo đen ở ngoài cửa sổ có đôi mắt tròn to như quả hạnh đào, tựa như đang nhìn chăm chú vào con chuột. Tề tiên sinh và phu nhân xuống tầng. Cặp vợ chồng này rất trẻ, trông có vẻ như chỉ ngoài 20 một chút. Chồng mặc bộ quân trang thẳng thớm màu xanh da trời, trên vai có quân huy thiếu tá, cao hơn Thường Khải Thân nửa cái đầu. Phu nhân mặc một chiếc áo len trắng, da dẻ trắng gần như trong suốt, để kiểu tóc xoăn còn hơi nóng, chắc là tự làm, đôi mắt lóe lên ánh sáng lưu ly kỳ lạ, nhìn giống nhưu đôi mắt mèo ngoài cửa sổ. Không cần nói, một người là Tề Viễn Sơn, người kia là Âu Dương Anna. Mùa nè năm nay, hai người họ dẫn con gái Cửu Sắc chạy trốn khỏi Thiểm Tây sắp khai chiến. Tề Viễn Sơn về Bắc Kinh báo cáo công việc, gặp được thủ lĩnh Tào Côn của quân phiệt Trực hệ, tận tay trao huy chương cho anh và hỏi anh muốn đến đâu công tác? Hoặc là dẫn binh dưới tướng Ngô Bội Phu đi đánh trận, tương lai có thể trở thành chư hầu một phương, hoặc ở lại chính phủ Bắc Dương ở kinh thành, trở thành trợ thủ đắc lực của Tào Côn. Không ngờ, anh lại chọn đến Thượng Hải, làm liên lạc viên của chính phủ Bắc Dương và Tô giới Thượng Hải. Tào Côn rất thất vọng nhưng cũng không ngăn cản thêm, chỉ nói người này không thể trọng dụng được rồi. Thực ra, Tề Viễn Sơn vì Anna và Cửu Sắc mà vứt bỏ tiền đồ gấm hoa của mình. Trên đường tới Thiểm Tây năm ngoái, đã khiến con gái mất tích mấy tháng trời, nếu không phải nhờ Tần Bắc Dương từ trời giáng xuống thì hôm nay không biết đang ở chốn nào. Cửu Sắc sinh ra ở Thượng Hải, nên được nuôi lớn ở Thượng Hải. Huống hồ Anna có căn cơ đầu tư ở đây, càng dễ lập nghiệp sinh sống. Trung Quốc đâu đâu cũng có chiến loạn, Tô giới nước ngoài là nơi trú tạm an toàn nhất. Không thấy rất nhiều nhân vật chính trị làm mưa làm gió xong toàn tới Tô giới sinh sống sao? Giữa hè, Tề Viễn Sơn và Anna quay về Thượng Hải, thuê một căn nhà ở đường Henry ở Tô giới Pháp. Anna không muốn con gái phải chịu khổ nữa nên bắt buộc phải cho con bé một không gian thoải mái và an toàn. Cô còn định đăng ký cho con bé ở trường mẫu giáo và tiểu học trên đường Joffre. Dù Tề Viễn Sơn vẫn làm quân nhân, nhưng lại vô cùng nhàn rỗi, cả ngày ở nhà với vợ con. Anh đọc tin tức mới về trận hỗn chiến quân phiệt trên báo, đứng trước bản đồ Trung Quốc diễn giải chuyện binh pháp trên giấy. Anna thì thường xuyên ra khỏi nhà, xử lý chuyện “Quỹ bá tước núi Đạt Ma”. Dù không vì Tần Bắc Dương là chủ quỹ, cũng vì con mình. Sáng sớm đêm Bình an, có người tới thăm Tề Viễn Sơn và Anna. Hơi bất ngờ, Thường Khải Thân chỉ gật đầu với nam chủ nhân, nhưng lại hết mực cung kính nói với nữ chủ nhân: “Tiểu thư Anna! Giáng sinh vui vẻ!” Cô ấy là von gái của lão đại Âu Dương Tư Thông, Thường Khải Thân vẫn mang thân phận của Thanh Bang, như vậy cũng coi như lễ phép và quy củ. “Thường tiên sinh, ngài không phải người theo đạo mà? Sao lại nói những câu mà người theo đạo nói thế” Anna lôi thánh giá trong ngực ra, bình tĩnh nói chuyện với khách. “Đêm khuya thế này có chuyện gì không?” “Một lời khó nói hết…” “Thường tiên sinh, việc kinh doanh của ngài lớn thế, lại muốn đi kiếm tiền ở đâu sao?” “Đúng là không dám giấu diếm, Khải Thân muốn tới từ biệt với tiểu thư Anna!” Thường Khải Thân như con gà trống bị thua trận, ngượng ngùng nói. “Ngày mai, Thường mỗ phải tới bến tàu 16, đi tàu tới Quảng Châu” Ba tháng trước, lúc Thường Khải Thân tới thăm không phải là cảnh này. Khi ấy, nhân vật mang ba thân phận, đảng Cách Mạng, Thanh Bang, người môi giới cổ phiếu, khí thế ngồi trên ghế ở phòng khách. Anh ta tự xưng mình được Âu Dương Tư Thông tiến cử nên cũng có chút “tình cũ” với tiểu thư Anna. Đương nhiên, Anna đã sớm quên nhân vật này rồi. Thường Khải Thân bí danh là tiên sinh Trung Sơn, nghe nói nhận lệnh của Thủ tướng về Thượng Hải, liên hệ với những kẻ tai to mặt lớn ở bến Thượng Hải. Một năm trước đã thành lập sàn giao dịch chứng khoán Thượng Hải, được gọi là tiền thân của sàn giao dịch chứng khoán ngày nay. Thượng Hải vẫn là đầu mối then chốt tụ tập và phân tán hàng hóa, trước đây giao dịch hàng hóa hỗn loạn, quyền kiểm soát phần lớn thuộc về tay mối lái người nước ngoài. Mấy năm trước, chiến tranh châu Âu đang cam go, thương nhân Hoa kiều ở Thượng Hải rối rít đầu tư trái phiếu, cổ phiếu. Đảng cách mạng mở sàn giao dịch đúng là xoay sở kinh phí chiến tranh của quân chính phủ Quảng Châu. Trong thời gian một năm, không ít người phất lên. Sàn chứng khoán Thượng Hải nóng lên, các công ty ủy thác mua bán và nơi giao dịch lên tới hàng trăm, ngoài giao dịch cổ phiếu còn có dầu hỏa, diêm, gỗ, bông, vải, rượu thuốc… cổ phiếu vốn của sàn giao dịch vật phẩm chứng khoán Thượng Hải tăng vọt, từ 30 đồng lúc mở cửa đã lên tới hơn 200 đồng, lúc đỉnh cao làm cho Thường Khải Thân kiếm được tám triệu đồng bạc, tương đương với hai trăm triệu cân gạo lúc đó! Đây là con số trên trời, ngoài việc chi viện cho “Sự nghiệp cách mạng”, thì con số đó đủ để sống một đời ăn chơi đàng điếm ở bến Thượng Hải. Nên lần đầu Thường Khải Thân đến nhà Âu Dương Anna có phần thái độ. Dù đối với đảng Cách Mạng, anh ta vẫn là tội phạm truy nã của chính phủ Bắc Dương, nhưng với Tô giới Thượng Hải, nước trong nước, chính phủ Bắc Dương không có quyền chấp pháp. Tề Viễn Sơn nhàn rỗi, dù mặc quân trang Bắc Dương cũng mắt nhắm mắt mở, lo pha trà đãi khách. Nhớ năm đó, án diệt môn ở núi Đạt Ma trên biển, Tề Viễn Sơn cũng là nghi phạm, bị Tô giới công cộng và Thanh Bang cùng treo thưởng truy sát. Bây giờ anh đã là con rể của Âu Dương Tư Thông, lệnh truy nã bị xóa bỏ, cười một cái xóa bỏ ân oán. Hai năm nay, Thường Khải Thân cũng có nghe ngóng ở Thượng Hải, có nhà đầu tư bí ẩn lấy danh nghĩa của quỹ nào đó thu mua rất nhiều sản nghiệp, gồm cả sản nghiệp hoàng kim trong khu vực hoàng kim, mấy năm gần đây giá cả đã tăng gấp bội. Lấy thân phận của đảng Cách Mạng và Thanh Bang nên tai mắt của anh ta khắp nơi, mua nhiều quan hệ, cuối cùng cũng tra ra là con gái của lão đại Thanh Bang cũ – Âu Dương Tư Thông. Anh ta nghĩ cô Âu Dương Anna này chắc thừa kế sản nghiệp bí mật của cha, thừa kế cả đầu óc kinh doanh của tiên sinh Âu Dương. Anh ta mang theo lễ lạt tới thăm, mong là kết hợp với cô kinh doanh chứng khoán, đánh chiếm thiên hạ vì cách mạng, vì Thanh Bang. Sau khi lên chức làm mẹ, Anna đã không còn là cô thiếu nữ nữa, cô đã sớm nhìn thấu ý đồ của Thường Khải Thân, không phải muốn lôi cô đi cầu tư cổ phiếu sao? Âu Dương Anna cười thản nhiên, tặng Thường Khải Thân lời khuyên chân thành. Thị trường chứng khoán Thượng Hải, đầu cơ xa hơn cả đầu tư. Không ít người phất lên sau một đêm, nhưng nhiều hơn cả là những người phá sản chỉ sau một đêm. Họ nắm tay nhau nhảy sông Hoàng Phố, xếp hàng nhảy lầu trên đường Nam Kinh. So sánh đi. Cô nói một câu ngạn ngữ của phương Tây: “Thượng đế muốn khiến con người diệt vong thì trước hết phải khiến người ta trở nên điên cuồng” Thường Khải Thân giẫm phải đinh, phất tay áo bỏ đi.