← Quay lại trang sách

Chương 21-2 Khăn quàng đêm Giáng sinh (2)

Những năm đầu của thế kỷ 20 đúng là thời điểm nổi nhất của thị trường chứng khoán, thậm chí mấy bà cô ở chợ cũng nói về chuyện hôm qua cổ phiếu tăng, kiếm được mấy đồng đại dương mua đồ ănAi mà nghĩ đến, hai tháng sau, lời tiên đoán của Âu Dương Anna thành sự thật, gót giày của Thượng Đế đã giẫm xuống. Bên mua của thị trường vật phẩm chứng khoán Thượng Hải vi phạm thỏa thuận, nhiều đầu mối phá sản. Tai ương cổ phiếu bùng lên, bong bóng vỡ tan, lông gà đầy đất, cổ phiếu dường như thành giấy vụn. Đây chính là “Phong trào đóng cửa mười năm Dân quốc” trong lịch sử của cổ phiếu Trung Quốc. Buổi sáng sau đêm Bình an năm nay, Thường Khải Thân lần thứ hai ngồi trước mặt Anna, kể khổ như người mất hồn: “Tiểu thư Anna, Khải Thân hối hận đã không nghe lời khuyên của cô, không những không rút sớm mà còn tăng thêm đòn bẩy cho cổ phiếu. Trong một đêm vỡ kho, gia sản của trăm nhà tiêu tan thành mây khói, thậm chí còn nợ sáu trăm ngàn đồng bạc!” Con số này khiến người ta sợ khiếp vía, Tề Viễn Sơn đang ngồi cũng lập tức đứng lên: “Việc này… Thường tiên sinh…” “Tính mạng này của tôi cũng là qua ngày nào hay ngày đó!” Thường Khải Thân xém chút quỳ xuống. “Con cái tôi đang học ở Thượng Hải, đến vài đồng mua đồng phục cũng không trả nổi. Thật đáng thương…” “Trời cũng có lúc nổi giông tố bất ngờ, cổ phiếu cũng như chốn quan trường” Âu Dương Anna trả lời một câu thâm thúy, dù sao cô cũng làm thực tập sinh ở bộ ngoại giao của chính phủ Bắc Dương, tham gia hội nghị Hiệp ước hòa bình Versailles ở Paris, đã từng gặp những người đàn ông quyền lực nhất thế giới. Mà cô còn giữ “Quỹ bá tước núi Đạt Ma”, chỉ cần kinh doanh ổn định, lành mạnh, tuyệt đối không dây vào cổ phiếu lưu hành. Lần tai họa này của cổ phiếu, không những không tổn hại mà còn thu mua được không ít công ty và sản nghiệp của thương nhân phá sản. “Tiểu thư Anna, cô nói có lý” Thường Khải Thân không phải tỏ ra khách sáo mà tự thức tỉnh bên trong, “Thương nhân Trung Quốc, nịnh bợ nhau, quá quan liêu, toàn lừa lọc xảo trá, thấy mà đau đầu! Tôi vô cùng chán ghét xã hội Trung Quốc, thế sẽ cải tạo triệt để!” “Thường tiên sinh, lần này ngài đột ngột tới đây chắc không phải tới bàn chuyện cải thiện xã hội chứ?” “Hổ thẹn! Khải Thân nợ số tiền lớn, nay tới Quảng Châu xa xôi vừa để trốn tai họa. Cũng là vì sự nghiệp cách mạng ở phía Nam hiện nay đang lúc cao trào, tiên sinh Trung Sơn kêu gọi anh tài trong thiên hạ. Khải Thân tôi há lại ngồi yên được?” Tề Viễn Sơn nghe xong phì cười, rõ ràng là trốn nợ, lại lôi chả chuyện sự nghiệp cách mạng vào. “Anh muốn vay bao nhiêu?” Âu Dương Anna là người rõ ràng, không cần vòng vo với cô mà cứ nói thẳng là được. “Chuyện này…” Thường Khải Thân định theo kịch bản vòng đi nửa trái đất, nhưng lại bị câu hỏi thẳng thắn của Anna chặn họng, đành ôm đầu nói: “Thực không dám giấu, thần tài bến Thượng Hải, tiên sinh Ngu Hiệp Khanh – người quản lý nơi nộp đã giúp tôi sáu mươi ngàn đồng. Nhưng so với con số sáu trăm ngàn như muối bỏ biển. Khải Thân buôn cổ phiếu một lòng vì muốn trang trải kinh phí cho sự nghiệp cách mạng, nào có lòng riêng, chỉ mong sớm có thể chỉ huy quân đội lên phía Bắc, lật đổ quân phiệt Bắc Dương” Nói đến đây, anh ta rụt rè nhìn Tề Viễn Sơn, dù sao người này cũng mặc quân trang xanh của Bắc Dương, có thể trói anh ta đem đến cứ điểm Ngô Tùng bất cứ lúc nào. Tề Viễn Sơn cười nhạt: “Thường tiên sinh, đây là nhà tôi chứ không phải Lục bộ Bắc Kinh, cứ nói không phải ngại” “Đúng thế, anh cho con số đi?” Anna hỏi lại lần thứ hai. Dù là mùa đông đêm Bình an nhưng trong phòng khách đầy hơi trắng của ba người phả ra, Thường Khải Thân rút khăn tay lau mồ hôi trắng: “Tiểu thư Anna, tôi chỉ vay cô sáu chục ngàn bạc!” “Sáu chục?” Tề Viễn Sơn thảy đổi sắc mặt, đây cũng là con số lớn đủ để mua luôn căn nhà này. “Thường tiên sinh, chúng ta không thân không thích, chỉ dựa vào việc anh từng là môn đồ của Âu Dương tiên sinh ư? Lúc nhà Âu Dương gặp nạn, Anna cần sự giúp đỡ của anh em Thanh Bang, sao không thấy mấy người xuất hiện? Kể chuyện cười quốc tế à?” “Viễn Sơn, thật hổ thẹn! Bề ngoài tôi là đệ tử Thanh Bang, nhưng thực tế là người của đảng Cách Mạng, sao so được với những đệ tử thân tín của Âu Dương tiên sinh?” “Tiễn khách!” “Haizz… Tôi cũng cùng đường, xấu hổ không chịu được…” Thường Khải Thân chắp tay với Âu Dương Anna. “Tiểu thư Anna, chúc cô đêm Noel vui vẻ, Khải Thân cáo từ” “Anh đến bến tàu 16 sao?” “Ừm, nhưng không phải lên tàu mà là để nhảy sông. Sống thì cũng phải làm hào kiệt, chết cũng phải làm ma anh hùng!” Thường Khải Thân phủi bụi, lộ ra chí khí kiêu hùng trong ánh mắt. “Đồng hương của tôi, Chu Tuấn Nhan ở phòng giao dịch, kiếm lời nhờ chênh lệch nợ hai trăm ngàn, gặp phải đòi nợ liền nhảy xuống sông Hoàng Phố. Người tính tài sản Hồng Thiện Cường, đêm qua tự sát, còn chưa nhập liệm kìa” Anh ta tập tễnh đi ra cửa, xoa đầu con mèo đen rồi thở dài. “Người phương Tây nói rằng khi thấy mèo đen là điềm gở. Đêm Bình an năm sau chính ngày ngày giỗ đầu của Thường Khải Thân” “Thường tiên sinh”, Anna đuổi theo ra ngoài, túm bả vai anh ta nói: “Sáu mươi ngàn bạc, tôi cho anh mượn” “Tiểu thư Anna!” Thường Khải Thân không dám tin, vốn tưởng nửa đêm tới thăm chưa chắc người ta đã mở cửa. Dù có cho anh ta vào, cũng sẽ đuổi đi như ném ăn mày hoặc ném cho hai miếng xương như chó. Âu Dương Anna lôi anh ta vào phòng khách, lấy giấy bút ra. Tề Viễn Sơn có vẻ mặt khó coi nhưng cuối cùng cũng không lên tiếng. Quyền quản lý tài chính trong nhà hoàn toàn trong tay Anna. Dù sao “Quỹ bá tước núi Đạt Ma” cũng không phải tài sản của hai vợ chồng mà là của Tần Bắc Dương. Lúc này, Anna cẩn thận suy nghĩ. Tên Thường Khải Thân này trong ấn tượng dù chả ra sao, nhưng cũng có chút địa vị trong đảng Cách Mạng, vừa là anh em kết nghĩa với “Đô đốc Dương Mai” Trần Kỳ Mỹ, cũng là anh em chí cốt với Đới Thiên Thù – cốt cán của đảng Cách Mạng. Dù là đen hay trắng đều dính líu, thì chắc hẳn sau này sẽ có ngày phất lên như diều gặp gió. Nếu Thường Khải Thân nhảy sông Hoàng Phố, chẳng có lợi gì cho Anna. Chi bằng cứ cho anh ta vay tiền, để anh ta nợ mình nhân tình, rồi sẽ có lúc dùng tới. Sáu mươi ngàn dù lớn nhưng cũng chẳng thấm vào đâu, so với một triệu lượng bạc trắng của “Quỹ bá tước núi Đạt Ma”, coi như là khoản đầu tư dài hạn! Thường Khải Thân cảm động rơi nước mắt, tay run run cầm bút lông viết điều khoản vay nợ, trong vòng ba năm phải trả cả vốn lẫn lãi. Sau đó, Âu Dương Anna dùng bút bi ghi chi phiếu sáu mươi ngàn đồng bạc cho anh ta. “Tiểu Thư Anna, ơn cứu mạng này không thể báo đáp hết. Khải Thân nguyện làm trâu ngựa kiếp này!” “Thường tiên sinh, không phần phải khách khí. Tới Quảng Châu rồi nhớ thay tôi chào hỏi tiên sinh Trung Sơn!” Cô và Tề Viễn Sơn tiễn khách ra ngoài cửa. Đúng lúc tuyết rơi. Tuyết đêm Bình an. Bên kia đường có gia đình người Pháp, thi thoảng vang lên tiếng thánh ca. “Chờ chút!” Lời này của Anna khiến hồn phách Thường Khải Thân suýt bay lên trời, không phải cô ấy lại hối hận chứ? Không ngờ, cô lấy một chiếc khăn lông dê từ trong phòng ra quàng lên cổ Thường Khải Thân. Thoáng chốc như có hơi ấm mùa xuân thổi tới. Khóe mắt Thường Khải Thân rơm rớm nước, không nói lời nào mà ôm tờ chi phiếu cứu mạng chạy như bay. Dù số tiền này không đủ để trả hết nợ, nhưng chí ít cũng có thể giúp anh ta sống tới sáng mai. Nửa thế kỷ sau, khi anh ta sống phần đời còn lại trên đảo, anh ta vẫn nhớ như in đêm Bình an năm 1921. Vào thời khắc lạnh lẽo nhất trong đời, cô gái xinh đẹp với đôi mắt màu lưu ly đã tự tay quàng chiếc khăn đó lên cổ anh ta. Thứ mà anh ta vẫn cất ở nơi sâu nhất trong tủ quần áo ở núi Dương Minh được bảo quản cho tới chết…