Chương 22-1 Vĩnh viễn cách một bờ sông (1)
Sáng sớm hôm sau, ngày 25 tháng 12 năm 1921, Giáng sinhTuyết càng rơi càng nhiều. Anna nhìn con gái ngủ say trên giường gỗ. Tiểu Cửu Sắc được 18 tháng, lớn thêm một chút, không bệnh không tai, khoẻ mạnh như tiểu dã thú, quả nhiên vì từng uống sữa hươu mấy tháng. Cô thay một chiếc áo khoác ngắn trang nghiêm, Tề Viễn Sơn không mặc quân trang mà mặc trường sam đen dài. Hai người họ dặn bảo mẫu chăm sóc cẩn thận Cửu Sắc, muộn nhất buổi trưa sẽ về nhà. Âu Dương Anna đi nhà thờ làm thánh lễ. Từ sau khi kết hôn, cô chưa từng tới nhà thờ. Trước kia ở núi Đạt Ma trên biển, Hồng Khẩu, cô đều kiên trì tham dự thánh lễ Giáng sinh hàng năm. Tối qua, Thường Khải Thân đến vay tiền làm cô bỏ lỡ thánh lễ nửa đêm, sáng sớm lại bỏ lỡ thánh lễ bình minh. Thánh lễ buổi sáng nhất định không thể bỏ lỡ nữa. Cô không đi nhà thờ Thiên Chúa giáo chính toà có toà tháp đôi Gothic ở giáo khu Từ Gia Hối mà chọn một nhà thờ nhỏ trong Tô giới Pháp, chuyên cung phụng thiên sứ Michael – là nhà thờ mà cô từng mang Tần Bắc Dương tới. Tề Viễn Sơn mặc dù không phải con chiên, nhưng kiên trì muốn đi cùng vợ, dường như muốn thay thế người kia, cho dù vĩnh viễn đều phí công. Anna không từ chối, bọn họ gọi hai chiếc xe kéo, tới cửa nhà thờ cao vút. Thời gian vừa kịp, tiếng đàn organ vang lên, dàn hợp xướng đang hát bài thánh ca “tiến vào nhà thờ”. “Có đứa trẻ sinh ra vì chúng ta, có người con trai ban cho chúng ta; trên vai người gánh vác vương quyền, tên người là mưu sĩ thần kỳ, có sức mạnh của Chúa Trời, người cha vĩnh cửu, người vua hoà bình.” Rất khó thấy thánh lễ bằng tiếng Trung, cha xứ vốn cũng là người Trung Hoa, nói giọng Thượng Hải. Anna ngồi giữa mọi người, nắm chặt tay, nhìn dòng chữ tiếng Latin “Quisut Deus” trên tế đàn, nghĩa là “ai như Chúa Trời”. Dàn hợp xướng hát xong, cha xứ bản địa bắt đầu chậm rãi lên tiếng. Anna cái hiểu cái không, nhưng ánh mắt thành kính, không ngừng cầu khẩn vì một người khác. Tề Viễn Sơn ngồi giữa bầu không khí này, hơi bối rối bất an, chỉ có thể nhẫn nại. Bức tranh sơn dầu trên tế đàn mô tả Đại thiên sứ thánh Michael, chàng mỹ thiếu niên tay cầm bảo kiếm, tàn sát ác long hoá thành Satain – Anna nhớ tới bốn năm trước, núi Đạt Ma Đông Hải, chàng thiếu niên Tần Bắc Dương 17 tuổi cưỡi trên lưng thú trấn mộ ác long, tay cầm đinh ba tàn sát. Chính mắt cô nhìn thấy Đại thiên sứ thật sự! Có phải, rồng hoặc thú bị tàn sát trong kinh thánh chính là nguyên hình của thú trấn mộ thượng cổ? Cha xứ bắt đầu nói lời sám hối và chuộc tội. Âu Dương Anna cúi đầu, rơi nước mắt, không biết nên sám hối vì ai? Vì Tần Bắc Dương đang không biết ở chân trời nào? Hay vì người chồng luôn làm bạn bên cạnh mình? Cuối cùng cung dẫn thánh thể, Anna để cha xứ tự tay đặt bánh thánh vào trong miệng cô, tỏ lòng áy náy vì mấy năm nay không tới nhà thờ. Dàn hợp xướng tiếp tục ca hát, mỗi lần nghe thấy “mời xem thánh anh…” làm cô càng nhớ tới con gái, sốt ruột nhìn trước nhìn sau, lại xấu hổ không dám rời đi trước, đợi đến trưa mới rời khỏi nhà thờ. Tuyết Giáng sinh vẫn đang rơi, trên bậc thầm tuyết đọng mờ mịt, dường như trở lại biển đảo đơn độc ở Bắc Cực, chiếc nhẫn ngọc trên ngón giữa tay trái âm thầm nóng lên… Một tiếng trước, có người gõ cửa căn phòng trên đường Henry, Tô giới Pháp. Bảo mẫu bực bội mở cửa, nhìn thấy một người khách da trắng nõn, tuổi chừng 30, mặc áo khoác, đầu đội mũ chỉn chu, giống vị “Thường tiên sinh” tối qua, nhưng đẹp trai trẻ tuổi hào phóng hơn. Hắn ta nói khẩu âm phương Bắc: “Chị ơi, cho hỏi Tề tiên sinh và phu nhân ở nhà không?” “Bọn họ đi nhà thờ, chiều mới về.” “Xin lỗi, buổi chiều tôi còn có việc, tôi có thể ở trong phòng khách đợi bọn họ về không?” “Phu nhân từng dặn nếu trong nhà không có ai không được cho người ngoài bước vào.” “Chị à, để tiện thôi mà, tôi là bạn tốt của Tề tiên sinh, anh ấy nhìn thấy tôi nhất định sẽ rất vui.” Ánh mắt vị khách rất thu hút, hắn cúi người lại gần bảo mẫu, quả thực dịu dàng, lại nhét vào lòng bàn tay chị ta một đồng bạc. Người bảo mẫu cũng chỉ khoảng 30 tuổi, chồng ở nông thôn làm ruộng, ngày thường vốn thích trang điểm, làm sao chống lại sự ân cần như thế? Tự dưng cảm thấy thẹn thùng. Chị ta nhìn lại vị khách, hào hoa phong nhã, vốn lạnh mặt bèn hơi mỉm cười, mở cửa cho vào. Ngồi trong phòng khách, pha một chén trà, bảo mẫu còn giúp hắn ta cởi áo khoác, phủi đi bông tuyết. Chờ chủ nhân về, chị ta còn tán gẫu, nói về việc nhà nông Giang Bắc, cuộc sống ở Thượng Hải, lại hỏi vị khách quê ở đâu? “Một nơi rất xa.” “Mùa đông lạnh không?” “Lạnh.” Bảo mẫu nhàm chán hốt hoảng, lẩm bẩm kéo ghế dựa sát hắn ta hỏi: “Tiên sinh, ngài ở Thượng Hải có phu nhân ở bên không?” “Ha ha, tôi không thân chẳng quen, lẻ loi một mình.” “Thật đáng tiếc.” “Đáng tiếc gì?” Vị khách dường như rất hiểu lòng phụ nữ, lấy lùi làm tiến. Bảo mẫu cười mà không nói, lại đốt cho anh ta điếu thuốc, ngọn lửa cơ hồ đốt cháy tóc hắn. Hắn hơi nghiện thuốc lá, hít sâu một hơi nhả ra, chú ý tới con mèo đen ngoài cửa sổ. Con mèo đen nhìn vào mắt hắn. “Con mèo này là?” “À… Phu nhân mang về từ Tây Bắc, nửa dã nửa nhà, thường xuyên bắt chuột từ ngoài vào, bẩn chết đi được!” Đột nhiên, vị khách nhếch môi giả giọng dã thú, con mèo đen doạ nhảy dựng lên trên tường. Bảo mẫu cười ha ha, đấm vai hắn, dùng giọng Thượng Hải không sõi nói: “Ôi chao, tiên sinh, ngài xấu quá đi!” Đang liếc mắt đưa tình, trên tầng bỗng vang lên tiếng trẻ con khóc, bảo mẫu cười xấu hổ: “Là chủ nhân nhỏ nhà tôi tỉnh, tôi phải lên dỗ.” Bảo mẫu vội lên tầng, quả nhiên tiểu Cửu Sắc mở mắt, tự bò xuống giường. Cô bé 18 tháng có đôi bắp chân to khoẻ, bước nhanh trên sàn nhà, miệng luôn mồm gọi mẹ. Cửu Sắc có mái tóc dài đen sẫm, không một sợi màu vàng, chứng tỏ đứa bé rất khoẻ khoắn. “Ai nha, bé ngoan của chị, đừng làm loạn, mẹ đi đâu rồi ư? Chị cũng không biết.” Bảo mẫu thiếu kiên nhẫn đưa cho Cửu Sắc bình sữa, chỉ mong con bé nhanh chóng yên tĩnh lại để chị ta lại xuống tầng chơi với khách. “Để tôi trông chừng cô bé cho!” Vị khách xuất hiện trước cửa phòng ngủ, nhìn chăm chú vào Cửu Sắc. “Ôi chao, tiên sinh, sao ngài lại lên đây?” “Thật xấu hổ, thất lễ quá! Nhưng tôi có kinh nghiệm trông trẻ con đấy. Chị gái, tôi muốn giúp chị.” Vị khách mỉm cười, bóp tắt đầu lọc thuốc lá, tiếp nhận Cửu Sắc từ tay bảo mẫu, nhưng dáng bế rất vụng về. Cửu Sắc giương mắt, không hề nể tình, lại gào toáng nên. “Đứa bé này thật không lễ phép, bình thường đâu có sợ người lạ!” Bảo mẫu đành vươn đầu ngón tay trêu chọc: “Sao thế? Cửu Sắc?” “Cô bé tên Cửu Sắc ư?”