← Quay lại trang sách

Chương 22-2 Vĩnh viễn cách một bờ sông (2)

Vị khách lại nhìn đôi mắt cô bé, tựa hồ muốn nhìn ra một cái lỗ thủng.”Phải, tên kỳ quái nhỉ? Đây không phải tên mụ đâu.” “Tề Cửu Sắc?” “Đúng vậy, cô bé này khoẻ lắm đấy!” Bảo mẫu ấn vào cánh tay to khoẻ của Cửu Sắc: “Nghe nói lúc chọn đồ vật đoán tương lai, cô bé bắt được ống mực(1) của thợ mộc! Thật không hiểu nổi!” (1) Một công cụ để đánh dấu các đường thẳng dài trên bề mặt tương đối bằng phẳng. “Chị gái, con bé cứ khóc như vậy, liệu có phải bị sốt? Bị rôm sẩy?” Vị khách duỗi tay vào quần áo cô bé: “Mặc dày quá. Mùa đông ấy, đừng nên che kín mít thế này.” “Trời lạnh như thế cũng bị rôm sẩy ư?” Bảo mẫu nửa tin nửa ngờ, nhìn bông tuyết Giáng sinh rơi ngoài cửa sổ. “Đổi cho con bé một cái áo mỏng sát người hơn đi.” Vị khách đặt tay lên vai bảo mẫu: “Đổi xong nó sẽ không khóc nữa, chúng ta tiếp tục xuống tầng trò chuyện.” “Phải, tiên sinh, ngài biết nhiều thật, tôi nghe lời ngài.” Bảo mẫu cười dịu dàng cởi bỏ quần áo Cửu Sắc, đứa trẻ này thật bướng bỉnh, liều mạng duỗi chân phản kháng, muốn chạy thoát. “Cần tôi hỗ trợ không?” Vị khách tóm lấy tiểu Cửu Sắc ở cửa, bảo mẫu nói: “Tốt quá! Chặn tay chân nó lại cho tôi.” Thế là, hai người cùng đặt cô bé lên giường, đè lại, đang muốn lau người thay quần áo, vị khách cố ý nhìn sau lưng Cửu Sắc. Phía sau cổ cô bé có một đôi bớt sừng hươu màu đỏ, ngọn lửa ngút trời. “Chính là nó!” Vị khách vươn ngón tay dài lướt qua gáy nó. Bảo mẫu thấy hơi kỳ lạ: “Tiên sinh, ngài định làm gì?” Trong giây lát, trong tay vị khách xuất hiện con dao găm, bảo mẫu còn chưa phản ứng lại, cổ đã có thêm vết rạch nhỏ. Chị ta trợn mắt, miệng bật thốt “làm gì…” Liền không có nửa câu sau, khí quản và động mạch cổ bị cắt đứt, cả người co giật ngã xuống đất… Một đao cắt cổ. Cửu Sắc dù gan to thế nào cũng bị cảnh này doạ ngốc. Vị khách lại tươi cười rạng rỡ với nó, lau sạch thanh dao găm ngà voi, giấu vào trong ngực, trên người không có một tia máu. Khi hắn định ôm lấy Cửu Sắc, cửa sổ đột nhiên mở ra, gió tuyết bay vào, đồng thời vang lên tiếng mèo kêu ré vang. Mèo hoang bay vào! Con mèo đen như tia chớp màu đen bay từ cửa sổ về phía mặt khách. Hắn có thể ung dung né tránh con người tấn công nhưng không thể chạy thoát nanh vuốt loài mèo. Thế là, má phải của hắn bị cào một chút. Làn da sạch sẽ trắng muốt đột nhiên lại rơi xuống, Cửu Sắc nằm sấp trên giường ngẩng đầu ngơ ngác nhìn – mặt hắn bị rơi ra. Nhưng dưới khuôn mặt này còn có một khuôn mặt khác, dù hình dáng vẫn tương tự nhưng lại có thêm một vết sẹo như con rết. A Hải. Hắn trang điểm qua, má phải dán da giả, che giấu vết sẹo xấu xí đó, gương mặt một lần nửa trở lại tuấn tú. Mười hai năm nay, gương mặt hắn vẫn tha thiết ước mơ, đáng tiếc bị Tần Bắc Dương hủy diệt. Con mèo đen dường như có mắt lửa ngươi vàng, biết hắn bất thiện, cố ý nhảy lên tầng hai quan sát. Quá trình hắn giết bảo mẫu đều bị nó nhìn thấy. Vì bảo vệ chủ nhân nhỏ, nó dũng cảm đánh vỡ cửa sổ, vọt vào quyết đấu với A Hải. May mà A Hải là thích khách chuyên làm việc nguy hiểm, phản ứng nhanh nhạy, bằng không chẳng những da giả rơi xuống, sợ rằng con ngươi cũng khó giữ được. A Hải quát to, móc ra con dao găm, định đâm vào cổ con mèo. Nhưng muốn giết một con mèo kỳ thực còn khó hơn giết một con người. Huống hồ, nó đâu phải con mèo bình thường. Con mèo đen không biết bao nhiêu tuổi này cuộn mình thành hình cung, tựa như mũi nên nhọn bắn ra ngoài, thoáng cái nhảy lên nóc tủ quần áo gần trần nhà. A Hải biết không thể bò lên, hắn tựa như bảo mẫu vừa bị cắt yết hầu, mất hết uy phong thích khách. Nhưng hắn biết, nếu muốn bắt một con vật bò lên trên cây, cách tốt nhất chính là chặt cây! Đừng nhìn hắn trông thư sinh, lực cánh tay khoẻ kinh người, kéo nghiêng cả tủ quần áo. Mèo đen kêu thảm, đồng thời tủ áo đè xuống giường – vị trí Cửu Sắc vừa nằm sấp. “Không!” A Hải kinh ngạc kêu lên, da đầu giật đùng đùng, chỉ e đập chết cô bé? Hắn vội vã nhấc tủ quần áo lên, kết quả chỉ có bộ quần áo mà Cửu Sắc vừa thay ra. Bấy giờ, cô bé 18 tháng đã trốn xuống gầm giường, cơ thể nhỏ bé run rẩy, nhìn bảo mẫu chết trên sàn nhà, máu tươi lan tràn… Con mèo đen phủ phục trườn tới, như thị vệ áo đen che mặt. Đôi mắt như ngọc thạch dường như bẩm sinh khiến người khác bình tĩnh, Cửu Sắc không khóc nữa, trợn mắt, chuẩn bị đón địch. Đột nhiên, dưới chân giường xuất hiện đôi mắt. Hắn bật cười, rất đẹp, nếu không chú ý tới vết sẹo trên má phải. A Hải nói lời dịu dàng nhất trần đời: “Cửu Sắc ngoan, chú là bạn tốt của cha con, con bò ra đây, chú mang con đi tìm cha!” Cửu Sắc lắc đầu, làm mặt quỷ với hắn. “Mi biết không? Mi quật cường giống hệt cha mi! Cũng đáng ghét giống hệt một Cửu Sắc khác!” Khi A Hải duỗi tay xuống dưới giường mò Cửu Sắc, con mèo đen đột nhiên toát ra khỏi bóng tối, hung ác cắn chặt tay hắn… Lại một tiếng kêu thảm, A Hải liều mạng hất con mèo ra, che lại bàn tay phải máu tươi đầm đìa. Hắn thầm nhủ, bản thân là thích khách hạng nhất thế giới, từng ám sát vô số quan to quý nhân và chính khách quân phiệt, thế mà lại không đối phó nổi một cô bé chưa cai sữa và một con mèo đen già, chẳng phải là nỗi nhục nhã lớn lao của thích khách? Hắn nổi giận nhấc tung giường lên, lộ ra Cửu Sắc và mèo đen cuộn trong một góc. Đúng lúc hắn định dùng con dao găm giải quyết con mèo, cửa phòng bật mở. “Cửu Sắc!” Âu Dương Anna hét lên… Giữa trưa, cô mới tham dự xong thánh lễ Giáng sinh trở về nhà, phát hiện trong phòng khách có ấm trà và tàn thuốc. Ngay lập tức cô cảnh giác lên, dù sao đứa bé mất tích một lần đã khiến cô biến thành nghi thần nghi quỷ, thần hồn nát thần tính. Khó tin là, ở trong nhà mình vào ngày Giáng sinh, cô lại nhìn thấy thích khách A Hải. Vốn tưởng kẻ này đã biến mất khỏi thế gian, bị trinh thám lừng danh Diệp Khắc Nan đưa ra công lý, thậm chí bầm thây vạn đoạn, thối rữa thành giòi bọ. Thi thể bảo mẫu nằm trên sà nhà, không cần phải nói, rõ ràng là bị cắt yết hầu mà chết. Tạ ơn trời đất, Cửu Sắc vẫn ở đây, nằm trong góc giường, con mèo đen theo ra từ ngôi mộ công chúa Vĩnh Thái đang bảo vệ nó. Cô nhìn thấy tay phải A Hải chảy máu tí tách, trên mặt có dấu vuốt mèo, có lẽ là chiến tích của con mèo đen này. Cả quá trình chẳng qua khoảng một, hai giây. Ngay chớp mắt Tề Viễn Sơn móc súng ra, A Hải đã vọt ra khỏi cửa sổ, đạn bay sượt qua tai hắn. Tề Viễn Sơn nhoài ra cửa sổ, chỉ thấy A Hải đã nhảy khỏi tường nhà, phát súng thứ hai bắn gãy cành cây ngô đồng khô. Thích khách A Hải lại đào thoát vô tung vô ảnh… Anna vượt qua thi thể bảo mẫu, ôm lấy con gái tâm can bảo bối, hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của Cửu Sắc. Lại phát hiện quần áo con gái bị thay đổi, tức khắc cảnh giác kiểm tra một lần: “Cửu Sắc, kẻ xấu có chạm vào con không?” Đứa bé mới 18 tháng chỉ nói được đôi lời đơn giản, Cửu Sắc gật đầu nói: “Có, nhưng cục cưng không sao.” Âu Dương Anna căng thẳng rồi thở phào một hơi, ôm con gái run rẩy. Tề Viễn Sơn căm giận đá vào bảo mẫu đã chết: “Vô dụng, dám cho người ngoài vào nhà!” “Người đã chết rồi! Đừng trách cô ta, A Hải nếu muốn tiến vào, bất kể có mở cửa hay không chẳng phải đều dễ như trở bàn tay sao?” Anna tỉnh táo, ngăn cản cơn giận của chồng: “Có trách thì trách trinh thám lừng danh nhưng cũng hư danh ấy, thám trưởng Diệp đã đồng ý với em sẽ không để A Hải chạy thoát! Thật đúng là vô tích sự!”