Chương 22-3 Vĩnh viễn cách một bờ sông (3)
Lát sau, phòng tuần bổ Tô giới Pháp đến, thám trưởng người Pháp về nước ăn Giáng sinh, xử án là Tổng thám trưởng người Hoa – Hoàng Kim VinhNgười này dáng ngắn, mặt tròn đầu trọc, trợn đôi mắt to, mặc áo khoác dài, dẫn theo một đám tuần bổ đội nón lá bước vào, phong thái không giống cảnh sát mà giống lão đại xã hội đen hơn. Anna nhận ra vị Tổng thám trưởng này, anh em kết nghĩa của Âu Dương Tư Thông, cũng là lão đại Thanh Bang bãi Thượng Hải, từ bé Anna đã gọi ông ta là bác Hoàng. Hoàng Kim Vinh xem xét hiện trường vụ án mạng, giận tím mặt, kẻ nào lại dám không chào hỏi đã giết người ở Tô giới Pháp, chẳng khác nào không coi mặt mũi của ông ta ra gì, hơn nữa còn giết tới trong nhà con gái lão đại Thanh Bang! Anna nói, hung thủ là kẻ bốn năm trước sát hại cha cô Âu Dương Tư Thông, chế tạo án diệt môn núi Đạt Ma trên biển. Hoàng Kim Vinh ra lệnh Tô giới Pháp treo thưởng lùng bắt kẻ trốn tù mặt sẹo, đồng thời thông báo cho Tô giới công cộng và Hoa giới, cùng với toàn bộ anh em Thanh Bang Thượng Hải. Tề Viễn Sơn nhặt một miếng da giả trên đất lên, vừa vặn dán lên bên má phải, rõ ràng là cố tình lấy giả đánh tráo. Thiếu tá quân phiệt Bắc Dương cũng là người thông minh, phân tích dùm thám trưởng – nếu có vị khách nào lộ mặt sẹo tới viếng thăm, bảo mẫu tuyệt đối không dám cho vào, huống chi pha trà đốt thuốc mời hắn? Rất có thể A Hải đã hoá trang, che giấu vết sẹo nên mới có thể lừa gạt bảo mẫu. Hoàng Kim Vinh rất tán thưởng vị đệ tử nội môn của lão đại Thanh Bang này, khen Âu Dương Anna không chọn sai chồng, ông ta còn bổ sung thêm vào lệnh truy nã một câu: mặt sẹo giỏi hoá trang, phải lấy tay kiểm tra gương mặt đối tượng tình nghi. Dù vậy, Âu Dương Anna vẫn quyết định lập tức rời khỏi Thượng Hải. “Hôm nay ư?” Tề Viễn Sơn ôm lấy Cửu Sắc, Anna sang phòng ngủ khác thu dọn hành lý. “Đúng vậy, 12 năm trước, bọn thích khách tập kích Tô giới Đức, Thiên Tân, giết chết cha mẹ nuôi của Tần Bắc Dương. Sáng sớm hôm sau, Diệp Khắc Nan mang Tần Bắc Dương chín tuổi rời khỏi Thiên Tân, tị nạn trong hoàng lăng nhà Thanh. Nếu chúng ta đi muộn một ngày, A Hải rất có thể sẽ phất cờ trở lại, em không thể để Cửu Sắc chịu một chút đe dọa nào!” “Cho dù chúng ta tìm một chỗ ở khác? Lại mời tuần bổ Tô giới Pháp ngày đêm bảo vệ?” “Anh không thể đánh giá thấp A Hải, hắn có thể chạy thoát khỏi tay thám trưởng Diệp, rõ ràng rất lợi hại.” Anna nhìn thấu triệt: “Hơn nữa hắn biết hoá trang, đừng trông chờ phòng tuần bổ hoặc Thanh Bang bắt được hắn. Chỉ cần hắn còn ở Thnợng Hải, tất nhiên sẽ tìm được chúng ta.” Tề Viễn Sơn nhìn đôi mắt Cửu Sắc: “Giữa thanh thiên bạch nhật, há có người tốt bị kẻ xấu đuổi chạy?” “Thời buổi này đâu ra thanh thiên bạch nhật nữa? Rõ ràng là lễ băng nhạc hoại, mạng người như cỏ rác, sắp mất nước tới nơi rồi!” “Anna, chúng ta không cần tranh luận, anh nghe lời em.” Tề Viễn Sơn bất đắc dĩ nhún vai: “Chúng ta chạy đi đâu?” “Quảng Châu!” Âu Dương Anna dường như suy nghĩ cặn kẽ, buột miệng thốt ra. “Xa như vậy? Đời này anh còn chưa đi qua Lĩnh Nam! Nhưng chúng ta lạ nước lạ cái, Quảng Châu là địa bàn quân cách mạng, nếu chúng ta tới đó, chẳng khác nào phản bội chính phủ Bắc Dương.” “Viễn Sơn, anh còn lưu luyến chính phủ Bắc Dương như thế ư? Loại chính phủ hủ bại vô năng, coi mạng người như cỏ rác, bán nước cầu vinh? Được, vậy em đưa Cửu Sắc đi Quảng Châu, anh về Bắc Kinh mà làm mộng quân phiệt.” Anna định đoạt lấy con gái trong lòng Tề Viễn Sơn, anh ta lùi lại một bước nói: “Anh đi theo em.” “Thật sự?” “Tất nhiên! Cùng lắm thì cởi ra quân trang Bắc Dương, làm người bình thường thôi!” “Không cần, Viễn Sơn, anh trời sinh thích hợp làm quân nhân, em sao có thể làm anh từ bỏ ước mơ.” “Vậy ý em là…” “Tối qua, Thường Khải Thân.” “Hắn ta?” Tề Viễn Sơn suy nghĩ rất nhanh: “Chúng ta cho Thường Khải Thân vay sáu mươi ngàn đồng bạc, có ơn cứu mạng, bút đầu tư này lập tức có thể hồi báo?” “Quân phiệt Bắc Dương không còn thuốc nào cứu được, sớm muộn sẽ bị đảng Cách Mạng thay thế, anh cần gì phải ôm cây cũ, không trèo cành cao khác?” “Em muốn anh đi Quảng Châu cậy nhờ tiên sinh Trung Sơn?” “Đúng vậy, như thế mới có tương lai! Cũng là lời hứa hẹn mà bốn năm trước trên chuyến bay đêm qua biển Đông, em, Diệp Khắc Nan và Tần Bắc Dương đã từng nói.” Nhắc tới tên Tần Bắc Dương, Tề Viễn Sơn không nói gì, nhưng anh không do dự nữa, lập tức thu xếp hành lý. Trước khi đi, bọn họ mang theo con mèo đen – nó đã cứu mạng Cửu Sắc, cho dù là quái vật bước ra từ phần mộ cũng phải mang theo. Tề Viễn Sơn gọi điện thoại đặt xe, anh và Anna cùng ngồi ghế sau. Cửu Sắc chen giữa cha mẹ, cách cửa kính, nhìn Giáng sinh ở Thượng Hải, cửa nhà người nước ngoài có cây thông Noel. Bên chân cô bé là con mèo đen đang nằm bò. Trên đường đi hết sức căng thẳng, Tề Viễn Sơn trước sau đặt tay lên súng, đề phòng A Hải lại xuất hiện. Ba giờ chiều, tới bến tàu số 16. Âu Dương Anna ôm con gái, mèo đen đi theo không rời một tấc, Tề Viễn Sơn xách hai chiếc va li to, mua khoang hạng nhất đi Quảng Châu. Lên tàu thủy, rõ ràng vẫn là tàu biển Haneda. Tề Viễn Sơn đi tìm khoang, Anna ôm con gái ngắm nhìn phong cảnh sông Hoàng Phố, mùa đông trên biển gió tuyết tuy lớn nhưng Cửu Sắc không sợ lạnh, còn vươn tay đón bông tuyết. Sau lưng vang lên âm thanh: “Tiểu thư Anna?” Cô vừa quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Thường Khải Thân, cười lơ đãng: “Thường tiên sinh, thật trùng hợp!” “Trùng hợp! Thật trùng hợp!” “Ngài cũng đi Quảng Châu ư?” “Không, chúng tôi tới Hong Kong thu mua một cửa hàng rượu.” Âu Dương Anna không muốn lộ ra thực tình chạy nạn, bản thân đã là chủ nợ của đối phương thì tư thái càng phải cao. “Tiểu thư Anna, nếu ngài tới Quảng Châu, nhất định phải thông báo cho tôi, Khải Thân nhất định làm trâu làm ngựa!” Thường Khải Thân trên cổ còn đeo khăn quàng cô tặng, không khỏi sờ cổ: “Chiếc khăn quàng này thật thoải mái.” “Ôi… đáng giá mấy đồng tiền đâu, Thường tiên sinh nói đùa.” Thường Khải Thân chú ý tới Cửu Sắc, trêu chọc cô bé: “Đây là lệnh thiên kim? Đẹp thật! Sau khi lớn lên ắt là giai nhân tuyệt đỉnh giống mẹ rồi.” “Thường tiên sinh, ngài khéo mồm quá, không làm chính trị gia thật đáng tiếc.” Hai người đứng đối diện cười hàn huyên, lúc này, tàu thủy kêu vang tiếng còi, thủy thủ cởi bỏ dây thừng, chậm rãi rời khỏi bến sông. Sông Hoàng Phố lạnh như băng sóng đục tràn ngập, phía ngoài bãi sông là cao ốc theo phong cách Âu Mỹ, trôi lững thững như sương mù, tựa như ảo ảnh. Thường Khải Thân lấy ống nhòm quân dụng từ trong túi ra, đại khái nhìn xem xa xa trên bến sông có chủ nợ đuổi giết tới không. Sau đó, anh ta đặt ống nhòm vào tay Cửu Sắc chơi đùa. Không ngờ cô bé mới 18 tháng cầm ống nhòm bằng hai tay điều chỉnh rất giỏi, Thường Khải Thân khen ngợi đứa bé này tương lai sẽ có tài cầm quân. “Tôi không muốn con gái làm Hoa Mộc Lan nhập ngũ thay cha đâu!” Bỗng dưng, Anna thấy Cửu Sắc tóm chặt ống nhòm không bỏ, dường như đang nhìn một con tàu thủy cập bờ. Âu Dương Anna âm thầm bất an, liền giành lấy ống nhòm trong tay con gái, tự mình nhìn xem. Thường Khải Thân thuận tiện ôm lấy Cửu Sắc, cười nói: “Tôi chỉ có con trai, không có con gái, để cô bé làm con gái nuôi của tôi nhé?” Âu Dương Anna không để ý tới anh ta, điều chỉnh tiêu cự, ngắm chuẩn chiếc tàu thủy đó. Cô nhìn thấy phía đầu tàu đối diện một người đàn ông cao lớn. Gió tuyết thổi sông Hoàng Phố, thổi loạn mái tóc dài, áo khoác của anh, gương mặt hơi rám nắng, mặc đồ thợ thủ công mộc mạc. Anh là Tần Bắc Dương. Anh và cô cách xa nửa sông Hoàng Phố. Một con tàu sắp cập bờ, xuôi dòng từ Trường Giang tới Thượng Hải, một con tàu rời khỏi bến, sắp từ cửa khẩu Trường Giang tiến về cửa khẩu Châu Giang. Âu Dương Anna không đặt ống nhòm xuống, cô hy vọng con tàu đó đi chậm một chút, cho dù cô và anh lại lần nữa thoáng qua nhau, nhưng vĩnh viễn cách một bờ sông. “Tiểu thư Anna, đặt xuống đi! Đặt xuống đi!” Thường Khải Thân nhắc nhở vài câu, Cửu Sắc trong lòng anh ta vẫy tay từ biệt con tàu đối diện, dường như nhìn thấy người quen. Con mèo đen trong địa cung công chúa Vĩnh Thái cũng nhảy lên vai Thường Khải Thân, nhìn về người đàn ông trên tàu. Đô thị to lớn thần bí này đột nhiên trở nên không chân thực…