Chương 23-1 Lại hội hợp ở Thượng Hải (1)
Năm Dân quốc thứ 10, ngày 25 tháng 12 năm 1921, tuyết rơiThượng Hải, sông Hoàng Phố. Tần Bắc Dương ngồi trên chiếc tàu thủy không hề có tí không khí Giáng sinh nào, ngược lại tràn ngập mùi ớt và tiêu Trùng Khánh, Hán Khẩu. Anh nhìn thấy con tàu in gia huy nhà Haneda, cuồn cuộn về phía Bắc sông, bông tuyết rơi trên mặt nước lãng đãng. Ngoài bến tàu tung bay bóng dáng cờ các nước trên các toà nhà chọc trời, giống như Manhattan thu nhỏ tạt vào mặt. Xa cách bốn năm, anh đã trở lại. Còn có nó. Thú trấn mộ nhỏ nép bên chân chủ nhân, ngửi các loại mùi dầu diesel trên sông Hoàng Phố, vẻ mặt thèm nhỏ dãi. Không ngờ, Thượng Hải có tuyết rơi lớn, bất kể là Tô giới công cộng, Tô giới Pháp hay trong ngoài thành phố đều được phủ một lớp áo màu trắng. Tuyết làm không khí trở nên sạch sẽ, Tần Bắc Dương sảng khoái tinh thần, dắt hãn huyết mã rời khỏi bến tàu. Lão Kim và Trung Sơn gánh hành lý, Cửu Sắc ngụy trang thành chó săn. Xuyên qua Tiểu Đông Môn là thị trấn Thượng Hải mới xây dựng những năm đầu triều Nguyên. Ở toà lầu chín tầng phía nam Kiều Gia Lộ, Tần Bắc Dương tìm được một nhà trọ, có chuồng ngựa. Nhà trọ có vẻ ngoài bình thường, kết cấu lại rất cổ xưa, gỗ trụ nhà là gỗ lim thời Minh, năm đó ắt là nơi ở của quan to quý nhân. Tần Bắc Dương hỏi người ghi chép thu chi, mới biết đây là tổ trạch của đại nhân vật Minh mạt, Từ Quang Khải, vị thủ phụ Văn Uyên các, Đại học sĩ kiêm Thượng thư bộ Lễ triều Sùng Trinh, giáo đồ Thiên chúa giáo “Paulus” nổi danh nhất Trung Hoa được sinh ra trong toà lầu chín tầng này. Hãn huyết mã nghỉ ngơi trong chuồng ngựa, những người còn lại thuê một chiếc thuyền tam bản, qua sông Hoàng Phố tràn ngập gió tuyết. Tần Bắc Dương mặc trường bào thợ thủ công màu xám, eo thắt thắt lưng đen, lưng cắm Đường đao ba thước. Bông tuyết hỗn loạn, cuồng phong đầy trời, thổi rối tóc dài đen sẫm, biến thành “giặc tóc dài”. Phía sau anh, lần lượt đứng thú trấn mộ nhỏ Cửu Sắc, “thợ săn thú trấn mộ” lão Kim, thiếu niên mặc Hán phục Trung Sơn. Anh nhớ lại lời Mạnh Bà, năm đó, Trung vương Lý Tú Thành đánh Thượng Hải, đại quân áp sát, nắm chắc thắng lợi, đáng tiếc đột nhiên trời trở lạnh, sông Hoàng Phố đóng băng dày đặc. Tướng sĩ Trung Vương thiếu y phục mùa đông, đành qua loa lui quân, trên mặt sông khắp nơi là quân Thái Bình bị đông lạnh thành tượng băng. Một chiếc tàu tuần dương treo cờ Nhật Bản cắt qua đầu thuyền. Ngọn sóng suýt thì làm cả thuyền người rơi xuống nước. Anh nhảy lên đuôi thuyền xóc nảy, vững vàng khống chế mái chèo, lái chiếc thuyền con hướng về mặt trời, theo gió vượt sóng, đổ bộ ở Lục Gia Chủy. Đồng ruộng trống trải mênh mông, cây khô nhánh héo, nước chảy cầu nhỏ, chỉ có một con đường bùn. Tần Bắc Dương. Chân bước nông bước sâu, sau lưng là cả toà Ma Đô (Thượng Hải), phía trước có bốn người đàn ông đang đợi anh. Người đầu tiên mặc áo măng tô, đội mũ dạ, quấn khăn choàng vuông, phong cách Anh Quốc, dáng người cao ráo, chừng 30 tuổi, oai hùng tuấn tú như Chu Du, chẳng biết có phải Tiểu Kiều vừa mới gả cho người không? Khỏi cần phải nói, anh ta chính là Tiến sỹ vật lý đại học Cambridge – Lý Hưng Thịnh. Người thứ hai, trên mặc áo da, dưới mặc quần bò, đầu đội mũ bê-rê, đeo mắt kính, rõ ràng là hậu duệ danh môn nhà họ Tiền, Hồ Châu, thiếu Đông gia xưởng thiết công khoa học – Tiền Khoa. Người thứ ba, mặc trường bào mã quái, đi giày mã ngoa, đầu đội mũ lông chồn, người bắc tướng nam, thiếu niên đắc chí, nghị sĩ quốc hội trẻ tuổi nhất Trung Hoa dân quốc, hậu duệ dòng chính của Thành Cát Tư Hãn, thành viên gia tộc hoàng gia, tiểu Quận vương Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La Bội Nhi Chỉ Cân – Thiếp Mộc Nhi. Người thứ tư lại mặc trang phục phi công hiện đại, đầu đội mũ da, kính mắt đặt trên trán, lộ ra đôi mắt Ý đẹp, râu đậm, anh hùng không quân thế chiến – Giuseppe Caproni. Phía sau lưng họ đỗ chiếc máy bay to. Hai cánh hai đuôi, ba thân máy, hai cánh quạt, bố cục một đuôi phẳng thêm ba cánh đuôi, quốc kỳ ba màu xanh trắng đỏ, chính là máy bay vận tải cỡ lớn của Caproni. “Bắc Dương, chúng tôi đều tưởng cậu chết rồi!” Tiền Khoa đấm mạnh vào ngực Tần Bắc Dương, như đấm vào tường gạch cứng rắn. Hai năm trước, ông trời khiến Tần Bắc Dương chết vào ung thư, nhưng anh vẫn sống; khiến anh chết vào miệng núi lửa trên biển băng Bắc Cực, anh vẫn sống sót; không hiểu lần kế tiếp lại là thế nào? Hai tháng trước, Tần Bắc Dương hỏi thăm được địa chỉ của Lý Hưng Thịnh, Tiền Khoa, tiểu Quận vương và Giuseppe Caproni, sai người xuống núi gọi điện báo, hẹn Giáng sinh năm 1921 gặp nhau ở Lục Gia Chuỷ, Phố Đông, Thượng Hải. Bốn người nhận được điện báo, không hẹn mà cùng nhớ tới lẫn nhau. Tiền Khoa học tập thiết kế máy bay ở Đức, lái khí cầu và thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh, bay qua Đông Bắc Đại Tây Dương đến Cambridge. Caproni điều khiển máy bay vận tải cỡ lớn từ Milan bay sang London. Bốn người cộng thêm thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh quyết định tới Trung Hoa bằng đường hàng không, miễn cho chịu khổ sóng gió xóc nảy tàu thủy. Máy bay vận tải cất cánh từ London, ngang qua châu Âu, thêm xăng lần đầu ở Budapest, lần hai ở Constantinople, lần ba ở Tehran, lần thứ tư ở Kabul. Năm ngoái, Lý Hưng Thịnh đi cùng thám hiểm gia Thụy Điển Sven Hedin đi qua con đường này bèn làm người hướng dẫn, bay qua cao nguyên Pamir tiến vào Trung Hoa, thêm dầu lần thứ năm ở thủ phủ Tân Cương, Urumchi. Bọn họ chụp được nhiều bức ảnh quý giá về con đường tơ lụa từ trên không: cổ thành Lâu Lan, đại mạc La Bố Bạc, hang đá Mạc Cao, Đôn Hoàng, chạy qua bờ Hoàng Hà, thêm xăng lần thứ sáu ở Lan Châu, vượt lưu vực Hoàng Hà và tam giác Trường Giang, hôm nay mới hạ cánh bến Thượng Hải. “Thiên Sứ Bốn Cánh đâu?” Tiền Khoa bĩu môi: “Trên máy bay!” Thú trấn mộ nhỏ Cửu Sắc cũng cảm nhận được.