← Quay lại trang sách

Chương 23-2 Lại hội hợp ở Thượng Hải (2)

Trò chuyện ngắn ngủi, Tần Bắc Dương hỏi bọn họ có lạnh không? Mặc áo măng tô, áo da, mũ lông chồng, áo phi công, bay qua mấy chục ngàn mét trên trời cao, gió tuyết như thế này có hề gì?Màn trời chiếu đất, lão Kim trải mấy chiếc chiếu và thảm nhung xuống nền tuyết lầy lội, rất có cổ phong thời Ngụy Tấn, Tần Hán. Trung Sơn đốt lửa, lập tức xua tan rét lạnh. Tần Bắc Dương làm theo phong tục cổ nhân, ngồi quỳ trên gót chân. Lão Kim và Trung Sơn đều từng được huấn luyện nên ngồi nghiêm chỉnh không nhìn ngang ngó dọc. Tiền Khoa và Caproni cố hết sức, hai người họ đều quen ngồi ghế, lúc đầu học cách ngồi này còn thấy mới mẻ, chưa được vài phút đã cong hết cả người, trước hết là thay phiên chỉnh gót chân, cuối cùng biến thành kiểu người xoè chân che phần giữa như con vịt của nữ sinh. Tiểu Quận vương là người Mông Cổ, thói quen người xếp bằng. Thú trấn mộ nhỏ Cửu Sắc không sợ lạnh nhất, núp sau lưng Tần Bắc Dương. Lão Kim ủ ấm hai bình rượu trắng và rượu vàng, năm cân bắp thịt trâu, chia cho mọi người cùng ăn. Caproni thích nhất rượu ngon và sắc đẹp, vừa nhai thịt bò vừa kêu thích nhất là khi lái phi công được uống Brandy, anh ta có thể bắn hạ càng nhiều máy bay địch. Nếu có người ngoại quốc nào đi ngang qua, nhìn thấy nhóm người này ngồi trên mặt đất uống rượu ăn thịt theo tư thế phục cổ, ắt hẳn cho rằng đụng phải đám ăn tiệc Giáng sinh biến thái cuồng hoan. “Bắc Dương, cậu hẹn chúng tôi vạn dặm xa xôi về nước gặp gỡ, không phải chỉ để ăn uống ôn chuyện chứ?” Lý Hưng Thịnh trở lại đề tài chính, Tần Bắc Dương cười nói: “Cho dù uống rượu ăn thịt ôn chuyện… thì đã sao? “Thế thuyết tân ngữ” có Tái Vương tử dạo đêm tuyết thăm bạn, nến trước cửa lại không đi vào mà trở về, tự cảm nhận: hứng lên thì đi, hết hứng thì về!” “Hay cho câu hứng lên thì đi, hết hứng thì về!” Lý Hưng Thịnh uống một chén rượu trắng: “Có vị minh tinh Hollywood, tự dưng nảy sinh hứng thú bèn mua vé tàu qua Đại Tây Dương, đến quảng trường Trafalgar, London cho bồ câu ăn, trong ngày lên đường trở về New York. Chúng ta bay qua 10000km tới Lục Gia Chuỷ, Phố Đông vào đêm tuyết Giáng sinh, ăn uống ôn chuyện với người anh em Bắc Dương!” Sắc trời đã tối, một mảnh mờ mịt. Khung cảnh tựa cảnh đêm Lâm Xung chạy khỏi thần miếu Phong Tuyết Sơn trong “Thủy Hử”. Bữa này mồm to ăn thịt, mồm to uống rượu, bất ngờ thay, Tần Bắc Dương không nói gì, chỉ dắt người và ngựa rời khỏi trước. Lão Kim để lại thảm và chiếu, Trung Sơn nhấc hành lý, cộng thêm Cửu Sắc, mọi người lên thuyền tam bản. Tiền Khoa ngồi yên trên chiếu, ngỡ ngàng vọng bóng lưng họ, hoang mang không hiểu: “Cậu ta triệu chúng ta từ châu Âu đến bờ sông Hoàng Phố chính là vì nảy sinh hứng thú uống rượu ăn thịt?” “Không, trong lòng cậu ta có kế hoạch lớn.” Lý Hưng Thịnh mỉm cười, quay lại nhìn máy bay Caproni, trong cabin có con thú trấn mộ. Đêm khuya, tuyết ngừng rơi, mây tan, trăng xuất hiện… Đêm qua Phổ Giang, một phong cảnh khác. Tần Bắc Dương trở lại phía Tây thành, toà lầu chín tầng Kiều Gia Lộ. Lão Kim qua xem chuồng ngựa, vội vã nói: “Không thấy U Thần đâu!” “Con hãn huyết mã này ở cùng tôi hơn một năm, tuyệt đối sẽ không tự nhiên biến mất, ắt là bị trộm rồi.” Lão Kim ở Tây Bắc nhiều năm, cũng thường gặp phải kẻ trộm ngựa. Tần Bắc Dương theo dấu trên đường, phát hiện trong nền tuyết có dấu vó ngựa và cả dấu bước chân. Rõ ràng U Thần nóng tính, kẻ trộm ngựa không thể cưỡi nó, đành phải dắt dây cương ép nó đi theo. Người và ngựa vật lộn không thể tưởng tượng được. Đối phương có lẽ cũng là cao thủ chơi ngựa, bằng không đã bị vó ngựa đá gãy cổ. “Đuổi theo!” Tần Bắc Dương, lão Kim, Trung Sơn và Cửu Sắc lại đạp tuyết mà đi, cầm đèn tìm thiên lý mã. May mà đêm Giáng sinh tuyết rơi dày, bằng không đường gạch đá căn bản không để lại tung tích. Trời đông giá rét, tuyết đọng chắc nịch, dấu chân ngựa cũng rõ ràng – hướng Tây về phía Tô giới Pháp, qua phần mộ nước Pháp lại rẽ hướng Bắc, xuyên qua đường Ái Đa Á chính là Tô giới công cộng, bên phải là Đại Thế Giới tối tăm yên lặng, dấu chân U Thần biến mất. Lão Kim soi kỹ mặt đất: “Chủ nhân, kẻ trộm ngựa rất linh hoạt, biết chúng ta sẽ bám theo nên quét sạch tuyết đọng ở đây rồi.” Tần Bắc Dương ngồi xổm xuống nhìn đôi mắt lưu ly của thú trấn mộ nhỏ: “Cửu Sắc, mày có thể tìm U Thần không?” Linh thạch trong Cửu Sắc nóng lên, nó chạy về hướng Bắc. Nhóm người xuyên qua đường ray tàu điện, tới trước trường đua ngựa, trước mặt sừng sững một bức tường cao. Cửu Sắc đụng vó sắt về phía tường, lại chạy vội tới trước một cánh cổng cấm. Trạm gác sáng ánh nến, có gác cổng Ấn Độ trông coi. Ánh đèn lờ mờ chiếu sáng biển hiệu: SHANGHAI RACE CLUB. Tần Bắc Dương mới nhớ tới đây là “Trường đua ngựa Thượng Hải”, bên trong bức tường cao là làn đua ngựa. Nơi đây đề phòng nghiêm ngặt, cho dù có Cửu Sắc ở bên cạnh cũng không thể xông vào. Anh lùi về đối diện đường cái, nhỏ giọng: “Tôi biết kẻ trộm ngựa là ai rồi!” “Chủ nhân, cậu giỏi kết luận nhất!” Lão Kim nịnh nọt một câu, Tần Bắc Dương lắc đầu: “Còn nhớ lúc trên tàu thủy Trường Giang, gặp phải gã người Anh không?” “Chính là tên hét giá 5000 đồng bạc mua U Thần?” “Hắn ta thèm nhỏ dãi U Thần từ lâu! Đúng rồi, ông có để ý tới cái đầu hắn không?” Trung Sơn cuối cùng có thể xen ngang: “Có, đều thấp hơn chúng ta.” “Tôi nghe nói những người đua ngựa chuyên nghiệp cơ bản đều có vóc dáng nhỏ, cao to lực lưỡng sẽ làm ngựa không chạy nhanh được. Kẻ này hiểu ngựa, yêu ngựa, thậm chí còn trộm ngựa – hắn nhận định chỉ có hãn huyết mã như U Thần mới có thể giúp hắn giành chiến thắng!” Lão Kim mệt mỏi hỏi: “Làm thế nào đưa U Thần trở lại?” Tần Bắc Dương nhớ tới bức tượng gần trường đua ngựa, đèn bão chiếu sáng thông báo trên tường, thời gian trận đấu sắp tới: ngày 1 tháng 1, năm 1922, cúp thi đấu Hạ Tuế (ăn mừng năm mới) đặc biệt. Còn lại bảy ngày.