← Quay lại trang sách

Chương 24-1 Giương oai tại trường đua ngựa (1)

Năm Dân quốc thứ 11, năm 1922, Nguyên đánHôm đó, trời trong nắng ấm, mặt trời rạng rỡ. Tuyết Giáng sinh đã tan hết, phố phường hơi lầy lội. Cửa hàng Trung Hoa treo biển “Mừng năm thứ 11”, cửa hàng ngoại quốc thì lấp lánh bảng hiệu “1922”. Hai năm trở lại đây, đây là lần đầu tiên Tần Bắc Dương cởi ra áo thợ thủ công, thay bộ Âu phục cao ráo, đầu đội mũ dạ, miễn cưỡng thắt cà vạt, giầy da bóng lưỡng, tay cầm cây gậy tiêu chuẩn quý ông phương Tây. Nổi bật nhất là trong túi áo còn giắt chiếc khăn tay trắng gập nửa – cô gái ở quầy bách hoá giúp anh chỉnh trang, làm cả hai người đều hết sức ngại ngùng. Cửu Sắc biến thành chó ngao Anh lông bờm màu đỏ, hùng dũng hiên ngang, khiến cho những con Golden Retriever, Labrador, Rottweiler, St. Bernard, Husky của các quý ông khác thấy mà sợ. Thú trấn mộ nhỏ đeo vòng cổ, được lão Kim dắt trong tay. Còn “thợ săn thú trấn mộ” lão Kim không còn là gã nhà quê Tây Bắc mà nhanh chóng biến hoá thành quản gia người Anh, dắt chó ngao cho chủ nnân, đầu chải nửa gọn gàng tỉ mỉ, quả thực từ súng bắn chìm thành pháo. Đời này, lần đầu tiên ông ta tới Thượng Hải, nhìn thấy nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau trên đường Nam Kinh, thấy công ty Wing On và thương trường bách hoá Sincere lớn nhất Trung Hoa, giống hệt bà Lưu bước vào Đại quan viên. Trung Sơn vốn trông ổn nhất, thiếu niên da trắng mặt non, thay trường sam kiểu Trung, lưng đeo cặp hách, tay cầm ô che nắng, trông giống tùy tùng của đại thiếu gia nhà giàu. Ba người một thú đi từ đường Nam Kinh tới trường đua ngựa Thượng Hải. Cửa phía Tây có một đôi ông trọng bằng đá, rõ là vật ở cổ mộ, người nước ngoài lại dùng làm trang trí, đúng là điển hình không hiểu giả vờ hiểu. Nghe nói đôi ông trọng đá này vật trước mộ Ngô đại tướng thời Tam quốc, Lục Tốn, nhưng cũng có người nói được dời đến từ mộ đại thần thời Minh Lục Thâm – Lục Gia Chủy, chính vì thế mà được đặt tên như vậy. Bên cạnh hai ông trọng tụ tập không ít phụ nữ đang ngồi đánh bạc, cũng được kêu là “Đánh hội hoa xuân”, nghe nói suốt ngày đêm, bị trên báo gọi là “phóng túng dâm đãng”, cũng có người coi đá ông trọng là tượng thần thắp hương cầu khẩn, truyền thuyết nói tượng đá này rất linh với trường đau ngựa, “ban đêm có thể chữa bệnh”. Tiến sỹ Cambridge Lý Hưng Thịnh, nghị sĩ quốc hội tiểu Quận vương, Tiền Khoa và Caproni đều ăn mặc cẩn thận, được Tần Bắc Dương mời tới xem đua ngựa “cúp Hạ Tuế”. Trường đua ngựa đông nghịt người, rất nhiều người nước ngoài coi trận đấu này là việc trọng đại đầu năm mới. Người Hoa hoặc tới đánh bài, hoặc tới gây rối, nhưng cũng có người Hoa cá biệt là chủ nhân của con ngựa đua. Phong tục đua ngựa từ cổ chí kim dân tộc nào cũng có, nhưng đua ngựa lấy tốc độ ngựa thuần chủng thì là độc quyền của người Anh. Thực dân Anh hễ tới một nơi liền thành lập trường đua ngựa, không những vơ vét đánh bạc, càng là phát huy mạnh lối sống của dân châu Âu, tôn sùng phẩm tính dũng cảm, thượng võ, tự hạn chế của người da trắng, mang sắc thái của kẻ chinh phục. Hội Tiểu Đao khởi nghĩa, chiến tranh Thái bình Thiên Quốc, dân số Thượng Hải tăng vọt, trường đua ngựa biến thành trung tâm Tô giới công cộng, cũng là hoạt động công chúng ngoài trời lớn nhất ở Viễn Đông. Tần Bắc Dương tràn vào khán đài cùng dòng người, giống như sàn võ cổ đại, vòng ngoài là làn đua ngựa, vòng trong là bãi cỏ. 1/4 dặm Anh là khu chạy nước rút. Ở giữa là nơi huấn luyện hội viên đua ngựa hàng ngày, có thể chơi bóng đá, cricket, tennis, chơi mã cầu, thậm chí có thể đánh golf. Lễ mừng trọng đại, quân đội nước ngoài hoặc Quân đoàn tình nguyện Thượng Hải cũng sẽ duyệt binh ở đây. Trường đua ngựa Thượng Hải bình thường tổ chức đua ngựa theo quý xuân thu, nhưng long trọng nhất là “cúp Hạ Tuế” mừng năm mới. Số phiếu được Tổng hội đua ngựa thống nhất bán ra, đa dạng cách chơi. Lý Hưng Thịnh tới từ nước Anh chỉ đạo mọi người hoàn thành đánh cược. Dân chúng tới xem có người nước ngoài kéo vợ con tới, cũng có người ăn mặc như con nhà giàu giống anh, càng có rất nhiều người bán hàng rong, thậm chí có cả người chuyên nhận ủy thác mua phiếu. Các con ngựa đua xuất hiện, khán đài tiếng hoan hô như sấm. Mười bốn con ngựa thuần chủng, trong đó có một con ngựa ô – hãn huyết mã, Ô Chuy câu, bốn vó đạp tuyết, là U Thần của Tần Bắc Dương. Nó bị Tổng hội đua ngựa đánh dấu là con ngựa cái ba tuổi, có tên Tây: Catherine The Great. “Ekaterina Đại đế?” Tần Bắc Dương tức khắc nhận ra, không thể dịch thẳng ý nghĩa là “Catherine vĩ đại”. Nó là con ngựa cái, vậy nên được mệnh danh theo tên của nữ hoàng nổi tiếng nhất nước Nga. Nếu theo người Hoa thì có phải nó nên được đặt tên là “Võ Tắc Thiên đại đế” hay “Từ Hi thái hậu Diệp Hách Na Lạp thị” không? Còn một tầng nghĩa nữa – tên thân mật của “Ekaterina” chính là “Tạp Giai”, con hãn huyết mã này từng chở Tần Bắc Dương và Tạp Giai cùng nhau đi qua núi tuyết Côn Luân và lòng chảo Tarim. Mỹ nhân như danh mã, nhớ tới Tạp Giai hồng nhan bạc phận lại khiến Tần Bắc Dương ảm đạm buồn bã. Vì Tạp Giai, Tần Bắc Dương dù liều cái mạng này cũng phải giành lại U Thần! Kị thủ cưỡi trên lưng U Thần đội mũ sắt, nhưng nhìn hình dáng chính là tên nhỏ con người Anh trên tàu. Quả nhiên là tên trộm ngựa. Tần Bắc Dương đặt một câu hỏi chuyên môn: “Từ vóc dáng có thể thấy hãn huyết mã rất khác biệt với ngựa thuần chủng Anh, nó có thể đấu lại bọn chúng ư?” “Theo lý là không thể!” Lý Hưng Thịnh ở Anh nhiều năm, biết đôi điều về đua ngựa: “Ngựa thuần chủng Anh là giống ngựa chạy nhanh nhất trên thế giới. Hãn huyết mã có giá trị không thua kém ngựa thuần chủng, ưu điểm ở sức chịu đựng. Nhưng chỉ tính chạy trong quãng ngắn thì khẳng định không bằng ngựa thuần chủng, chỉ bằng trình độ ngựa Ả Rập thôi.” “Vậy tại sao hắn phải trộm U Thần làm ngựa đua chứ?” “Ai mà biết? Người cũng khác nhau, người Hoa thường thấp bé hơn người châu Âu, nhưng cũng có người đặc biệt cao, chẳng hạn như quân phiệt Bắc Dương Trương Tông Xương.” Tần Bắc Dương và Lý Hưng Thịnh nói chuyện, bên cạnh có lão ma bài bạc chen vào giải thích: “Cậu vừa tới Thượng Hải hả? Trời lạnh thế này thích hợp đua ngựa, cúp Hạ Tuế thi đấu quãng dài, phải chạy vài vòng, hiểu chưa? Cho nên ngựa cũng có thể giãn tiêu chuẩn, nhưng ngựa thuần chủng vẫn tốt hơn.” Không cần phiên dịch Tần Bắc Dương cũng hiểu nhưng những người khác thì lại chẳng hiểu gì. (Vì đoạn trên ông này nói giọng địa phương) “Các vị công tử, tôi thấy ấy mà – con ngựa Catherine The Great này ấy…” Tiếng Anh của lão ma bài bạc này tương đối chuẩn: “Cho dù không phải ngựa thuần chủng nhưng nghe nói lúc huấn luyện rất xuất sắc! Không có con nào vượt qua được nó!” Câu cuối cùng, lão ma bài bạc lại chuyển về tiếng Hoa lủng củng: “Các vị xem, tôi cũng mua con ngựa này! Ha ha ha, hôm nay chỉ mong thắng tiền!” Lý Hưng Thịnh nhún vai: “Tôi cũng lần đầu tiên thấy ngựa thuần chủng đấu với ngựa không thuần chủng! Trên thế giới hiện có ba loại ngựa thuần chủng: hãn huyết mã, ngựa Ả Rập và ngựa thuần chủng Anh. Hãn huyết mã đứng hạng đầu, tên khoa học của nó là Akhal-Teke, ngựa Ả Rập và ngựa thuần chủng Anh cũng có huyết thống này. Nhưng ngựa thuần chủng Anh được con người bồi dưỡng ra, cuối thế kỷ 17 lai giống ba con ngựa đực Ả Rập với ngựa cái Anh, sau đó mỗi con ngựa thuần chủng đều được truyền thừa dòng máu ngựa đực, còn nghiêm khắc hơn gia phả quý tộc châu Âu. Bắc Dương, con U Thần của cậu là hãn huyết mã duy nhất trong nước, giá trị liên thành đấy!” Tiểu Quận vương hỏi một câu: “Giá trị bao nhiêu tiền?” “Mỗi con ngựa thi đấu đều trị giá mấy chục nghìn đồng bạc trở lên! Còn con hãn huyết mã quý hiếm này phải giá trị trăm nghìn đồng bạc!” “Trời ạ!” Lão Kim bật thốt tiếng địa phương tây bắc: “Thế mà thằng nhãi người Anh trả giá có 5000 đồng bạc, hoá ra là lừa chúng ta một vố? Chả trách phải trộm! Này khác gì trộm vàng chứ!” Bỗng dưng, sắp sửa thi đấu, U Thần lại đột nhiên phát cuồng đá hậu… Con hãn huyết mã đen sẫm này hoặc đá về phía sau, hoặc hai vó trước nhảy lên cao, nhìn từ xa như con rồng đen. Kị thủ người Anh bị buộc trên lưng ngựa, vừa không thể khống chế, vừa không thể nhảy xuống, ứng nghiệm thành ngữ Trung Hoa “leo lên lưng cọp khó xuống”! Đây chính là tình hình chưa từng xảy ra ở trường đua ngựa, kị thủ và ngựa đua đều được trải qua kiểm tra nghiêm khắc, bảo đảm không xuất hiện bất ngờ nào. Người xung quanh định hỗ trợ khống chế U Thần, nhưng bất lực, khán đài xôn xao, ngay cả những con ngựa bên cạnh cũng bắt đầu bất an. Người hiểu ngựa xung quanh đều nói, con ngựa cái hãn huyết này tuần trước huấn luyện vẫn biểu hiện rất tốt – ngoan ngoãn, bình tĩnh, tỉnh táo, mang đủ ưu điểm của ngựa thuần chủng. Dáng vẻ bạo nộ hiện tại lại tựa như người phụ nữ trong sạch bị làm nhục, chỉ muốn chết cùng kẻ cướp!