Chương 24-2 Giương oai tại trường đua ngựa (2)
Chỉ có Tần Bắc Dương mới biết con hãn huyết rất thông minh. Bảy hôm trước nó bị kẻ trộm dắt đi, nhốt trong trường đua ngựa, nếu không nghe lời sẽ gặp phải hai kết quả – A: Bị đánh chịu đói, B: Bị qua tay bán rẻ thậm chí bán ra nước ngoài, như vậy sẽ không thể gặp lại chủ nhânU Thần đành ra vẻ phục tùng, ngoan ngoãn cho kẻ khác cưỡi lên, tỏ ra nghe lời và ưu tú, còn được ăn ngon uống tốt tham gia trận đấu. Trước mặt công chúng, nó vạch trần kẻ trộm ngựa – có lẽ, đến khi đó, chủ nhân sẽ đọc được tin tức vọt tới trường đua ngựa cứu nó! Nếu U Thần hồng hộc xông lên đường chạy, đôi chân kị thủ đổi chiều bàn đạp rất có thể bị kéo đến chết! Đây cũng là bất ngờ thường gặp nhất khi cưỡi ngựa trên thảo nguyên Tây Bắc. Nếu chủ nhân không tới, kẻ trộm ngựa cũng sắp chết tới nơi. Các cô gái trên khán đài hấp tấp nhắm mắt lại, những người đàn ông hò hét ầm ĩ, chỉ sợ thiên hạ không loạn, muốn nhìn thấy cảnh ngựa đua kéo chết kị thủ. Các ông chủ Hội đua ngựa sốt ruột như kiến bò chảo nóng. Cuối cùng quyết định không đến vạn bất đắc dĩ sẽ không dùng cách này – một đao đâm trúng tim ngựa, giống một kiếm mất mạng trên đấu trường bò tót mới có thể cứu vớt tính mạng kị thủ. Ngay khi có người sau lưng cầm đao nhọn, chậm rãi lại gần con hãn huyết mã điên cuồng tung vó, có người trẻ tuổi nhảy xuống khán đài, theo sau là chú chó ngao Anh bờm đỏ. Tuần bổ Ấn Độ lập tức định ngăn cản, lại bị anh vật ngã bằng động tác hoàn hảo. Anh xuyên qua mười mấy con ngựa thuần chủng đang hoảng sợ, bám vào cổ hãn huyết mã. U Thần lập tức nhận ra anh. Tần Bắc Dương ăn mặc Âu phục, nhìn bằng mắt chưa chắc đã biết. Nhưng U Thần nhận ra mùi cơ thể! Anh đá chân quật ngã người đang định đâm ngựa cứu người, đao nhọn cách U Thần chỉ khoảng vài trăm cm. Anh tới cứu ngựa, cũng tới cứu người. Tần Bắc Dương lợi dụng khinh công “đạo thích khách”, phi thân ngồi trên lưng ngựa. Anh nâng kị thủ đang ngạc nhiên kia dậy, nâng người chưa tới 50kg đặt xuống đất, không hề thương tổn. Hãn huyết mã sung sướng nhảy lên, trường đua ngựa vang vọng tiếng hí kêu. Tần Bắc Dương cho dù mặc Âu phục, động tác thoạt nhìn vụng về, nhưng tư thế khống chế con ngựa lại giành được tiếng vỗ tay toàn trường, chứng minh với cả thế giới – anh mới là chủ nhân con hãn huyết mã! Tuần bổ Ấn Độ xông tới, muốn bắt tên nhãi ranh tự tiện xông vào trường đua. Cửu Sắc ngụy trang thành chó ngao Anh nhìn thẳng vào người Sikh râu rậm đội khăn đỏ, giả tiếng chó kêu hung mãnh, làm cho bọn họ không dám lại gần – hai năm qua, Cửu Sắc ăn không ít linh thạch nên càng thêm bản lĩnh. Tần Bắc Dương định cưỡi U Thần lao ra khỏi trường đua ngựa, nhưng nhìn cổng đóng chặt, mấy chục nghìn đôi mắt trên khán đài, Cửu Sắc không thể biến thân giữa ban ngày, đành đổi ý, nói tiếng Anh kiểu Nhật với kị thủ vẫn đang hoảng hốt: “Ê! Hãy nói với mọi người con ngựa này là mi trộm được!” “Cậu là người Nhật Bản?” “Không, tôi là người Hoa!” Kị thủ vũ dũng thế này lại là người Hoa, kị thủ trộm ngựa Anh chuyên nghiệp tỏ ra thán phục. Kị thủ Anh xấu hổ thừa nhận bản thân đặc biệt tới tham gia “cúp Hạ Tuế” trường đua ngựa Thượng Hải, nhưng con ngựa cưỡi bất ngờ bị thương, chủ ngựa đã đầu tư số tiền lớn, không thể không thi đấu, bắt hắn ta nhanh chóng tìm được ngựa tốt khác. Ngựa thuần chủng ở Trung Hoa đều được nhập khẩu từ Anh, có thể sử dụng đếm trên đầu ngón tay. Kị thủ nghe nói Nam Kinh có con ngựa tốt bèn tiến tới xem, đáng tiếc không dùng được. Trên đường về Thượng Hải, ở tàu thủy bỗng dưng phát hiện hãn huyết mã, định dùng 5000 đồng bạc mua của hời nhưng bị Tần Bắc Dương từ chối. Giáng sinh, kị thủ Anh rời tàu Thượng Hải, lặng lẽ bám theo Tần Bắc Dương tới nhà trọ chín tầng. Thừa dịp chủ nhân ra ngoài, bóng đêm sâu thẳm, hắn mới xông vào chuồng ngựa trộm ngựa. Hãn huyết mã không chịu phục, nhưng hắn tinh thông thuần gnựa, tránh thoát mấy cú đá hậu, cưỡng ép U Thần ra khỏi nhà trọ, giày vò hồi lâu mới tới trường đua ngựa, còn không quên quét sạch dấu chân ngựa trên nền tuyết. Chủ tịch trường đua ngựa Thượng Hải nói với Tần Bắc Dương: “Muốn tự do rời khỏi đây mà không phải bị tuần bổ còng tay dẫn đi thì anh phải cưỡi hãn huyết mã Ekaterina Đại đế hoàn thành thi đấu! Nếu như anh chính là chủ nhân của nó.” Người xem trên khán đài đã mua phiếu cho con hãn huyết mã, nếu lùi thi đấu, trường đua ngựa chẳng những phải bồi thường, còn sẽ ảnh hưởng tới danh dự “cúp Hạ Tuế”. Tần Bắc Dương nhìn các kị thủ và con ngựa thuần chủng Anh bên cạnh – toàn là người châu Âu, lại nhìn mấy chục nghìn người ồn ào, quyết định thực hiện thi đấu. Kị thủ Anh được cứu mạng ngược lại giúp anh thay đổi trang phục, nói các kiểu bí quyết thi đấu, nhưng trái ngược hoàn toàn với kị thủ thông thường, khuyết điểm của Tần Bắc Dương là quá cao, tốc độ đua ngựa lại nhanh, hai chân trên bàn đạp phải gập lại, người chân dài sẽ rất khó chịu, có người còn cho rằng phụ nữ càng thích hợp làm kị thủ hơn. Trận đấu tạm dừng hơn một tiếng. Nhạc đệm xuất sắc, ai nấy đều muốn xem con hãn huyết mã và người thình lình xông vào rốt cuộc có năng lực lớn đến đâu? Không ngừng có người mới vào đánh cuộc, trên đường Nam Kinh tất cả đều là người bán vé. Tần Bắc Dương chuẩn bị xong xuôi, một thân kị thủ châu Âu, dường như thế giới không tồn tại, chỉ có một người một ngựa. Thú trấn mộ nhỏ Cửu Sắc cảm thấy thất sủng, ngồi sau đuôi ngựa, háo sắc ngắm mông ngựa. Trên khán đài, Lý Hưng Thịnh, tiểu Quận vương, Tiền Khoa, Caproni, lão Kim, Trung Sơn đều vuốt mồ hôi thay bọn họ. Trận đấu bắt đầu! Lan can mở ra, 14 con ngựa chạy như điên. Tần Bắc Dương nghe theo chỉ đạo của kị thủ, gần như đứng trên bàn đạp, toàn thân nghiêng về phía trước, điều khiển U Thần tung vó. Bên tai toàn tiếng vó ngựa, tiếng người và ngựa thở dốc, tiếng người xem hoan hô và chửi bới, còn có tiếng gió lạnh thấu xương. Không được, con ngựa thuần chủng quá nhanh, hãn huyết mã căn bản không đuổi kịp, vừa chạy được một đoạn đã rơi xuống cuối cùng. Trận đấu chạy một vòng bằng một dặm Anh, như thông thường thi đấu thì U Thần đã đứng bét. Tần Bắc Dương dù sao cũng là nghiệp dư, chiều cao cân nặng đều vượt quá tiêu chuẩn kị thủ, khó phát huy tốc độ tốt nhất. Kinh nghiệm cưỡi ngựa của anh tới từ nội chiến Nga, làm kị binh Hồng quân xung phong vung đao. Ưu điểm duy nhất nằm ở con ngựa anh đang cưỡi hoàn toàn tin tưởng anh, người ngựa kết hợp giống như một thể, thậm chí như Rémy Martin. “Cúp Hạ Tuế” chỉ là biểu diễn thi đấu, tiêu chuẩn thi đấu không chặt chẽ, ngoại trừ ngựa thuần chủng còn có mấy con Ả Rập hạng nhất, cần chạy ba vòng đường dài, cần tốc độ và sức chịu đựng. Khán giả phát điên, vòng thứ hai sắp hết, tốc độ ngựa thuần chủng rõ ràng giảm xuống, ngựa Ả Rập và hãn huyết mã từ từ đuổi theo. Tần Bắc Dương mồ hôi như mưa, hai cái chân dài nhức mỏi vô cùng. Chạy xong vòng thứ hai, U Thần đứng vị trí thứ 7, 8 gì đó. Vòng cuối cùng. Khán giả nhìn Tần Bắc Dương khống chế con ngựa cái màu đen, cố gắng vượt qua mấy con ngựa thuần chủng, đáng tiếc khoảng cách phía trước quá xa, dù là ngựa giỏi thì năng lực cũng có hạn, U Thần cũng tỏ ra mệt mỏi. Ngay lúc Tần Bắc Dương lực bất tòng tâm, trường đua ngựa Thượng Hải chợt vang lên tiếng súng. Tiếng súng chói tai liên tiếp vang lên, dù vọng lại từ khán đài cũng khiến cho mấy con ngựa thuần chủng lơ đễnh, bị kinh động nghiêm trọng. Con ngựa trắng vẫn chạy đầu tiên mất móng trước, sau đó ngã xuống, không khéo vướng vào con ngựa thứ hai. Người ngã ngựa đổ, con thứ ba định phi thân nhảy qua, kết quả không nắm đúng góc độ, kị thủ cũng rơi xuống ngựa.