Chương 24-3 Giương oai tại trường đua ngựa (3)
Tết dương lịch năm 1922, trường đua ngựa Thượng Hải lớn nhất Viễn Đông, trên khán đài, trên làn thi đấu, người, ngựa đều loạn thành một đoàn!Đua ngựa phải tránh phân tâm, cho dù trên khán đài giết người như ngoé, máu chảy thành sông, Tần Bắc Dương cũng phải cưỡi U Thần chạy xong nửa vòng cuối! Hãn huyết mã tăng tốc. Ba con ngựa đằng trước đều ngã, con thứ tư dù không ngã cũng bị hoảng sợ chạy chậm lại, cho Tần Bắc Dương cơ hội vượt qua. “Chủ tịch, trên khán đài có kẻ ám sát…” Tần Bắc Dương không nhìn không nghe, nhưng thính giác nhanh nhạy vẫn cảm giác được rất nhiều tiếng kêu. Kẻ ám sát? Trái tim hơi run lên, nhưng khẳng định không phải tới từ núi Thái Bạch! Tiếp tục ra roi thúc ngựa, đuổi theo con ngựa thuần chủng, dần dần vượt qua thân ngựa, cái cổ, cái đầu… Hãn huyết mã U Thần vọt tới vị trí thứ nhất. Giữa trung tâm Thượng Hải, người xem và con bạc lần nữa vỗ tay như sấm, cho dù không ngừng có người xui xẻo trúng đạn. Trong phòng riêng cao nhất khán đài, có thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi mặc áo choàng đỏ, đầu đội mũ thêu, da trắng trong suốt cũng đang hoan hô hò hét, dùng tiếng Nhật gọi tên “Tần Bắc Dương”. Cô là một luồng ánh sáng. Hikari. Dưới đường đua, một trăm foot(1) cuối cùng, Tần Bắc Dương nhất kỵ tuyệt trần, tựa như tia chớp màu đen! (1) Foot: 1 foot = 3048cm, đơn vị đo lường Anh. Đụng dây, một chiếc dây vô hình, một chiếc dây đại biểu quán quân. “Ulla…” Tần Bắc Dương theo thói quen Hồng quân Nga la lên, chỉ kém vung đao. Bấy giờ anh mới rảnh nhìn về phía khán đài – tiếng súng vẫn vang lên, ám sát chưa xong. Anh nhảy xuống ngựa, đầu gối và bắp chân sắp rụng ra đến nơi. Cửu Sắc vội trở lại bên cạnh chủ nhân, một người một thú nhảy lên khán đài. Một người đàn ông áo đen trốn về phía Tần Bắc Dương, phía sau mấy tên tuần bổ và vệ sĩ đuổi theo, người xem xung quanh tứ tán hét lên. Tần Bắc Dương không mang Đường đao, Cửu Sắc cũng không thể biến thân, huống hồ vừa đua ba vòng tương đương 4800m, kị thủ cũng mệt thở hồng hộc. Nhưng anh lùi lại nửa bước, vươn chân, nhẹ nhàng quật ngã kẻ ám sát, lại một chân đá bay súng lục của đối phương, vừa vặn tuần bổ lao tới, tóm chặt kẻ ám sát. Kẻ ám sát tương đối trẻ tuổi, trông giống học sinh, vùng vẫy rống giận: “Quân phiệt là quốc tặc! Ai đều có thể giết!” Kẻ ám sát có lẽ là người đảng Cách Mạng chính phủ Quảng Châu, Tần Bắc Dương đã biết hôm nay khách quý của Chủ tịch là ai rồi. Bởi vì xảy ra sự kiện ám sát, trên khán đài đầy người phơi thây, có nhiều kị thủ nổi danh và ngựa đua bị thương, một con ngựa đua còn vì gãy chân mà bị “hủy diệt nhân đạo”, một kiếm lấy mạng giải thoát khỏi đau khổ, lễ trao giải quán quân “cúp Hạ Tuế” cử hành qua loa. Chủ tịch Tổng hội đua ngựa Thượng Hải người Anh đích thân trao giải, đại lão giới đua ngựa toàn cầu đeo huy chương cho Tần Bắc Dương, nói giọng London đặc sệt: “Chàng trai trẻ, nếu cậu thấp hơn nửa foot thì tôi bảo đảm cậu sẽ trở thành kị thủ giỏi nhất thế giới! Đáng tiếc quá!” Tần Bắc Dương cười không nói, sợ tiếng Anh kiểu Nhật khiến mọi người chê cười. Anh đeo huy chương, cầm tiền thưởng 1000 bảng Anh. Đây không phải số lượng nhỏ, thế kỷ 20, 1 bảng Anh tương đương với 40 -50 bảng Anh sau này, “triệu bảng Anh” dưới ngòi bút Mark Twain thế kỷ 19 không thua gì trăm vạn bạc trắng núi Đạt Ma. Không có tâm tính xem kiếm được bao nhiêu tiền, anh chỉ muốn nhanh chóng dắt U Thần rời khỏi nơi đây. Chủ tịch Tổng hội lại nói: “Tần tiên sinh, chủ nhân của “Ekaterina Đại đế” muốn gặp mặt anh một lần.” “Ngài đổi ý ư? Tôi mới là chủ nhân của con hãn huyết mã này!” Chủ tịch khó xử lắc đầu: “Không, mỗi con ngựa tới đây tham gia thi đấu đều có chủ nhân. Cho dù con ngựa quán quân này là tang vật bị trộm, nhưng theo quy tắc, chỉ có chủ ngựa mới có thể trả lại cho anh.” Tần Bắc Dương bất đắc dĩ trở lại khán đài, người xem đã về hết – ít người thắng, hết sức vui mừng, nhiều người thua, mặt mũi nhăn nhó, xưa nay đánh cuộc vốn vẫn vậy. Cứ tưởng chủ ngựa là quý tộc Anh, hoặc phú thương bụng to khệ nệ, không ngờ tới là người Hoa trẻ tuổi, thậm chí còn trẻ hơn cả Tần Bắc Dương! Chàng trai da trắng nõn chừng hai mươi tuổi, mặc áo khoác quân đội vải nỉ, đầu đội mũ da chồn nước Đông Bắc, rõ ràng còn đeo quân hàm Trung tướng. Tần Bắc Dương nhận ra gương mặt này – hai năm trước, sự kiện ám sát ở ga tàu Cáp Nhĩ Tân, Tần Bắc Dương còn đã cứu hắn, người tên “Tiểu Lục Tử”. Hôm nay ở trường đua ngựa Thượng Hải lại có người muốn ám sát hắn. Trên đất còn có thi thể vệ sĩ bị súng bắn vỡ đầu, xem ra hắn đã quen với hoàn cảnh này, tuổi còn nhỏ rốt cuộc có bao nhiêu kẻ thù? Có lẽ là phiền phức của cha hắn chăng? Chủ ngựa “Tiểu Lục Tử” cởi bao tay trắng, vươn tay về phía Tần Bắc Dương, nói giọng Đông Bắc: “Chúc mừng! Lần đầu tiên nhìn thấy quán quân đua ngựa là người Hoa!” “Đừng khách sáo!”