← Quay lại trang sách

Chương 24-4 Giương oai tại trường đua ngựa (4)

Hơi do dự, Tần Bắc Dương vẫn nắm tay “Tiểu Lục Tử”.”Anh là Lữ Bố của loài người, Xích Thố của loài ngựa!” Tần Bắc Dương dù sao EQ thấp, nghe thấy hai chữ “Lữ Bố” liền lắc đầu quầy quậy: “Lữ Bố là loạn thần tặc tử, mất mạng ở lầu Bạch Môn! Tần Bắc Dương bất tài, kính trọng nhất Gia Cát Khổng Minh, càng thích Lưu Quan Trương Tam anh chiến Lữ Bố” “Ha ha ha, anh thật thú vị! Gia Cát Khổng Minh! Lưu Quan Trương!” Giọng nói của Tiểu Lục Tử dù non nớt nhưng ánh mắt ngập tràn khí thế bá vương. “Vậy nếu tôi so sánh anh với Quan Nhị gia, cuối cùng thua chạy về Mạch Thành, chết cùng ngựa Xích Thố chẳng phải càng xui xẻo ư?” Tần Bắc Dương gãi đầu, không biết đáp lại thế nào? Dứt khoát thẳng thắn: “Tướng quân, vừa rồi kị thủ Anh đã thừa nhận con hãn huyết mã này là hắn ta trộm được, tôi mới thật sự là chủ ngựa, xin hãy để cho châu về Hợp Phố!” “Láo xược!” Vệ sĩ lạnh lùng kêu: “Gọi Thiếu soái!” Hoá ra hai chữ “tướng quân” làm “Thiếu soái” hàng một cấp bậc, Tần Bắc Dương cười khổ ôm quyền: “Thiếu soái!” “Tần tiên sinh, tôi thuê kị thủ nước Anh không giữ quy tắc, làm anh phiền hà, tôi xin lỗi!” “Đa tạ Thiếu soái” Tần Bắc Dương xoay người định nhảy ra khán đài: “Vậy tôi đi đây! Hẹn gặp lại!” “Chậm đã!” Vệ sĩ vây quanh anh, Tần Bắc Dương nhíu mày, thoáng nhìn Cửu Sắc bên cạnh, thấp thỏm. “Vị huynh đài này, chúng ta tuổi tác xấp xỉ, không biết anh bao nhiêu tuổi?” “Tôi sinh năm Canh Tý, năm nay 22 tuổi.” Tiểu Lục Tử mỉm cười: “Tôi sinh năm Tân Sửu, nhỏ hơn anh một tuổi, vậy tôi gọi anh đúng rồi.” “Tần Bắc Dương có tài đức gì?” “Chúng ta lần đầu gặp gỡ, giết người phải đền mạng, trộm cắp thì phải bỏ tù, dù tôi không thể tự bỏ tù mình, nhưng cũng nên bồi thường tổn thất cho anh. Huống chi hôm nay anh là quán quân “cúp Hạ Tuế”, tôi làm chủ ngựa thu được vinh dự và tiền thưởng, đều do anh và ngựa của anh mang lại. Về công về tư, về tình về lý tôi đều phải chiêu đãi anh tử tế!” Lần đầu gặp nhau ở ga tàu Cáp Nhĩ Tân, Tiểu Lục Tử quý nhân hay quên sự, làm sao có thể nhớ tên vô danh tiểu tốt? Huống hồ hai năm nay, Tần Bắc Dương thay đổi quá nhiều, e rằng ngay cả bản thân cũng không nhận ra. “Chiêu đãi?” “Anh trai, anh xem trời sắp tối, em trai đã bao tầng lầu Nhị Mã Lộ, mời anh dời bước!” “Xin lỗi Thiếu soái, Tần Bắc Dương chỉ là một người bình thường, hôm nay tới trường đua ngựa chỉ để tìm lại con ngựa yêu bị đánh cắp, tuyệt không có ý gây náo động, xin lỗi không thể tiếp đón.” Anh vừa quay người lại liền bị bao vây, xung quanh toàn kẻ hầu vũ trang, quả thực không phải, là bắt cóc. “Không được vô lễ!” Tiểu Lục Tử xua đuổi người: “Anh trai, anh có muốn làm bạn với em không?” Tần Bắc Dương do dự nhiều lần, thấy dưới đài Chủ tịch, lão Kim, Trung Sơn, Lý Hưng Thịnh, tiểu Quận vương, Tiền Khoa, Caproni đang chờ anh. Không muốn liên lụy đến họ, Tần Bắc Dương vẫy tay: “Các vị, tối nay tôi về muộn! Lão Kim, nhờ ông đưa U Thần về nhà trọ, một mình nó một chuồng ngựa, chăm sóc cẩn thận!” “Chủ nhân! Bảo trọng!” Lão Kim vẫn giữ bộ dáng quản gia, ném gậy cho Tần Bắc Dương. Lý Hưng Thịnh dùng ánh mắt ra hiệu cho anh cẩn thận. Nhìn thấy nhóm lão Kim dắt hãn huyết mã rời khỏi trường đua ngựa, nhiệm vụ của Tần Bắc Dương hôm nay đã hoàn thành, nhưng buổi tối còn phải đến đầm rồng hang hổ. Anh ra điều bản thân đang mặc trang phục kị thủ, phải đi xuống thay quần áo, kỳ thực định lặng lẽ trốn đi. Không ngờ nhóm người hầu Tiểu Lục Tử đã mang Âu phục, quần Tây, mũ dạ của Tần Bắc Dương trở lại. Bất đắc dĩ vào phòng thay đồ sau đài Chủ tịch, đi ra biến thành thiếu gia nhà giàu. Tần Bắc Dương và Tiểu Lục Tử một thân Âu phục đứng cạnh nhau, một cao lớn một nhỏ bé, một gầy gò một hào khí, thanh xuân tươi đẹp, quả thực trời đất tạo nên một đôi ngược nhau. Định rời khỏi khán đài, Tần Bắc Dương quay lại nhìn thú trấn mộ nhỏ Cửu Sắc, bèn khẩn cầu Tiểu Lục Tử: “Thiếu soái, chú chó ngao Anh này là thứ Bắc Dương yêu mến, dù không có giá trị bằng hãn huyết mã, nhưng trong lòng tôi còn quý giá hơn danh ngựa, ngày thường không rời một tấc. Thực không dám giấu diếm, buổi tối chúng tôi đều ôm nhau ngủ, xin cho phép tôi mang theo nó dự tiệc!” “Ha ha ha… Anh trai, anh đúng là hoàn khố đệ tử, thanh sắc khuyển mã! Chắc mỗi đêm, trừ danh ngựa và danh mã nhất định còn có danh mỹ nhân làm bạn! Tôi thích!” Tần Bắc Dương bị đại đội nhân mã bao vây ra khỏi trường đua ngựa, trước sau đều là tuỳ tùng và vệ sĩ có vũ trang, căn bản không có cơ hội chạy trốn. Lúc này, anh vô cùng ảo não, tay phải lặp đi lặp lại viết vào lòng bàn tay trái hai chữ. Giấu dốt. Rất nhiều người đã nhận xét – Tần Bắc Dương, dù tài trí hơn người, nhưng bản tính vụng về, đã vậy càng phải giấu dốt. Trường đua ngựa Thượng Hải là nơi nào? Nơi danh lợi của vương hầu tương tướng, quật hoàng kim của xã hội thượng lưu, dốc đoạn hồn của con bạc lãng tử. Tần Bắc Dương một lòng nghĩ giành lại U Thần, lại quên mất “giấu dốt”, khống chế hãn huyết mã, bất ngờ giành được quán quân “cúp Hạ Tuế”, một đêm biến thành người nổi tiếng. Thay vì nói là phô bày ưu điểm dũng mãnh giỏi giang, không bằng nói là tiết lộ bí mật vốn phải giữ kín như bưng. Tần Bắc Dương là chủ nhân núi Thái Bạch, người thừa kế Liên minh thích khách, cả đời phải ẩn giấu trong mờ mịt biển người, mọi việc do người khác ra mặt, không thể tranh cường háo thắng hiển lộ tài năng, càng không thể tiên y nộ mã, hạc giữa bầy gà. Dù là tiên hạc nhất phi xung thiên cũng phải ngụy trang thành vịt con xấu xí trong hồ nước. Anh tự mắng bản thân một vạn lần, vừa vặn có người đốt pháo, đều là con bạc mua phiếu hãn huyết mã, hết sức phấn khởi vui vẻ tiễn người anh hùng hôm nay – quán quân người Hoa đầu tiên của trường đua ngựa Thượng Hải, anh hùng dân tộc giới thể thao Trung Hoa! Trong tiếng pháo chói tai, Tần Bắc Dương tựa hồ nghe thấy có người gọi tên mình, lại còn là tiếng Nhật! Quay lại nhìn, biển người trên đường Nam Kinh, sao có thể nhận ra người quen? Một chiếc xe hơi dừng lại ở cửa, Tiểu Lục Tử kéo tay Tần Bắc Dương cùng ngồi vào ghế sau, tiến về toà lầu ở Nhị Mã Lộ.