← Quay lại trang sách

Chương 25-1 Nhà hát Thiên Thiềm (1)

Nm Dân quốc thứ 11, ngày 1 tháng 1 năm 1922, trường đua ngựa Thượng Hải“Tần Bắc Dương!” Đây là câu tiếng Nhật. Tiếng của Saga Hikaru. Cô bé đứng cách anh khá xa, tiếng pháo nổ đì đùng điếc tai. Khi cô đổi thành câu “Tần Bắc Dương” tiếng Hán, Tần Bắc Dương đã đi theo một tướng quân trẻ tuổi vào chiếc xe màu đen có rèm che, rời khỏi con phố ở Nam Kinh. Hoàng hôn rõ rệt hơn, ráng trời chiều vàng ruộm như sắc ngô đồng phơi khô. “Thế là gặp thoáng qua à?” Hikaru nhìn ánh đèn neon của cửa hàng bách hóa sáng lên mà cảm thấy hụt hẫng. Gió rét ngày Nguyên đán thổi đến, hai cánh mũi lạnh lẽo. Cạnh cô bé là một người đàn ông mặc Âu phục tuổi chừng 30, nhìn gầy gò nhưng hào hoa phong nhã, tóc chải ngược về phía sau lộ vầng trán rộng, khóe miệng nhìn rất phông cách. Anh ta đưa khăn tay cho Hikaru, hỏi bằng tiếng Nhật, “Ai thế?” “Anh của cháu” “Cháu có anh trai người Trung Quốc?” Cô gái Nhật Bản tiếp tục lau nước mắt nước mũi bằng chiếc khăn tay, “Đúng vậy, tiên sinh Akutagawa” Gần đó có một người Trung Quốc, tuổi tầm 30, quấn một chiếc áo choàng bằng vải bông, quàng một chiếc khăn đen trên ngực, nói lắp bằng tiếng Nhật: “Tôi biết người này, anh ta tên là Qin Beiyang. Hơn bốn năm trước Thượng Hải, chúng tôi đã có một số giao dịch. Ở một mức độ nào đó, tôi vẫn là ân nhân của anh ấy.” “Tiên sinh!” Hikari vội vã nắm cánh tay người Trung Quốc, “Ngài có thể giúp tôi tìm anh ấy không?” “Tần Bắc Dương ngồi vào ô tô của Thiếu tướng. Nghe nói Thiếu tướng yêu thích việc kết giao với các anh hùng trong thiên hạ, thích mời bạn bè cùng xem cuộc vui. Anh ấy đến đây chưa đầy bảy ngày mà tối nào cũng xem Kinh kịch. Đêm nay, nhà hát Thiên Thiềm có tuồng “Kiếm trong ruột cá”, có lẽ anh ấy đến đó!” Sau khi đánh vật xong bằng tiếng Nhật, ông ta lại lẩm bẩm bằng tiếng Trung, “Chia tay ba ngày mà đã phải thay đổi cách nhìn nhận rồi! Xa nhau bốn năm, không ngờ tên nhóc này lại có tiền đồ thế!” Người này tên Trần Công Triết, là nòng cốt của Hội Thể dục Tinh Võ. Những năm gần đây, anh đưa Tinh Võ Môn đến mọi nơi trên đất nước, thậm chí ra khỏi biên giới, tới tận Nam Dương và cả Bắc Mỹ để tuyên truyền tinh thần và võ thuật của Hoắc Nguyên Giáp. Tiên sinh Akutagawa thấy hứng thú, “Trần tiên sinh, chúng ta đến nhà hát Thiên Thiềm thôi!” Hikaru đi theo hai người đàn ông qua đường Nam Kinh. Đương Tết nên trời nhanh tối, đường phố lên đèn, người người chen vai thích cách, người Hoa người Âu chen chúc nhau. Tokyo cũng không phồn hoa bực này. Bảy ngày trước, vào lễ Giáng sinh, Saga Hikaru đi trên con tàu vào sông Hoàng Phố. Đây là lần đầu tiên cô bé được thấy Trung Quốc, nhìn dòng sông hơi nước mang mang, những con sóng to dập dờn, cứ như đứa trẻ hé mắt nhìn trộm thế giới. Hầu tước Saga – cha của Hikaru phải đến Thượng Hải làm việc, không muốn để con gái lại Tokyo nên cũng đưa cô bé đi cùng mình. Ấn tượng của Hikaru về Thượng Hải chủ yếu đến từ những câu chuyện kể của Tần Bắc Dương khi hai người gặp nhau ba năm trước. Cô bé và cha mình ở sau bến Thượng Hải, trong nhà hàng Anh quốc tốt nhất thành phố. Đây là nơi do Tổng Lãnh sự Nhật Bản tại Thượng Hải sắp xếp cho hai cha con họ. Hầu tước đại nhân và Thiên hoàng Minh Trị có mối quan hệ thân thích, chắc chắn ông là đối tượng của sự nịnh hót. Những ngày tiếp theo, Hikaru luôn đi theo cha mình khi ông làm việc, còn giúp phiên dịch tiếng Anh và tiếng Pháp. Hôm nay Tết Nguyên đán, Hikaru muốn đến trường đua ngựa Thượng Hải – một thứ du nhập từ phương Tây nhưng chưa có ở Nhật Bản vào thời điểm đó. Những ngày này, khắp Thượng Hải đều toàn tin tức về cúp Hạ Tuế, những lời quảng cáo bóng bẩy. Cha cô bé có việc không đi cùng được nên đành nhờ tiên sinh Akutagawa ở cùng khách sạn chăm sóc con gái mình. Tiên sinh Akutagawa tuổi còn trẻ nhưng là nhà văn số 1 Nhật Bản. Ông đến Trung Quốc với tư cách là một thanh tra của tờ nhật báo Osaka. Ông đã đi du lịch từ nam tới bắc vài tháng, mới trở về Thượng Hải hai ngày trước và chuẩn bị trở lại Nhật Bản sau vài ngày nữa. Hôm nay, tiên sinh Akutagawa nhận lời nhờ vả của Hầu tước Saga, dẫn Công chúa Hầu tước mới 16 tuổi đi chơi. Ông đến Hội Thể dục Tinh Võ ở Hồng Khẩu, đương nhiên không phải để tiễn “Đông Á bệnh phu”, mà là đến thăm Trần Công Triết lừng danh. Cúp Hạ Tuế ngày năm mới, người người ở bến Thượng Hải đổ xô ra đường. Trần Công Triết cũng dự định đến trường đua ngựa Thượng Hải, cũng hiểu sơ tiếng Nhật nên dẫn tiên sinh Akutagawa và Saga Hikaru đến, để hai vị khách người Nhật Bản nếm chút hương vị phương Tây – thứ không có ở Tokyo khi ấy. Trần Công Triết đã từng nghe về tiên sinh Akutagawa, tạm thời bỏ qua hiềm khích Trung – Nhật mà đãi khách. Trên hàng ghế ở khán đài, Hikaru 15 tuổi liên tục hò hét, phun ra những từ ngữ thô tục, trông hoàn toàn khác với ngoại hình thục nữ quý tộc, ai không biết còn tưởng cô bé lên lớn ở kỹ viện. Mãi lúc sau Hikaru mới nhận ra người vừa bứt phá, cưỡi ngựa hãn huyết màu đen kia, cái người Trung Quốc nhìn còn cao lớn hơn tất cả những người châu Âu lại chính là “anh trai” Tần Bắc Dương! Bọn họ chia tay lần trước ở Hiệp định Paris, khi Tần Bắc Dương đi qua cống nước ở Paris và cứu được Hikaru. Sau khi về Nhật Bản, cô bé ủy thác Haneda Taiki đi nghe ngóng tin tức của Tần Bắc Dương, cuối cùng lại nhận được tin về cái chết của anh ở núi lửa trên hòn đảo biệt lập ở Bắc Cực. Hikaru không thể tin được rằng anh mình đã chết. Cứ mỗi lần ngắm nhìn núi Phú Sĩ – ngọn núi lửa đã ngừng hoạt động, cô lại nhớ đến nụ cười của anh, gương mặt của anh, tựa như anh đang ngủ trong ngón núi tuyết hình nón kia. Bảy giờ tối, Saga Hikaru, tiên sinh Akutagawa, Trần Công Triết ăn mỳ trên đường Nhị Mã, sau đó đến nhà hát Thiên Thiềm. Tòa nhà có ngoại thất kiểu kiến trúc phương Tây, hai bên sân khấu treo hai chiếc chuông lớn, bên dưới là quảng cáo thuốc lá “Tam Pháo Đài”, lan can sân khấu viết “Trời sinh tiếng người”. Thì ra Trần Công Triết cũng là một người mê kịch, thế mới biết Thiếu tướng đêm nào cũng đến đây xem. Bọn họ muốn mua ghế lô trên tầng nhưng hóa ra Thiếu tướng đã bao hết rồi. Ba người đành ngồi ở tầng dưới. Hầu bàn mang khăn nóng đến phục vụ. Tiên sinh Akutagawa định cầm khăn lau mặt thì thấy một vị người Trung Quốc hiên ngang lấy khăn xoa mặt, sau đó xì nước mũi một hơi. Thế là tiên sinh từ chối… Một lúc sau, ánh đèn sân khấu sáng lên, tiếng chiêng trống, rồi tiếng hồ cầm, sau đó là tiếng khán giả vỗ tay ầm ầm như sấm… Đêm nay, nhà hát diễn vở “Kiếm trong ruột cá”, kể về một thích khách trong “Đường Tuy bất nhục sử mệnh” – Chuyên Chư ám sát Vương Liêu, sao chổi lao vào mặt trăng. Chuyên Chư vốn là kẻ sĩ nước Ngô, vì báo ơn công tử Quang mà giấu kiếm trong bụng cá, đâm chết Ngô vương Liêu, hy sinh vì nghĩa lớn. Công tử Quang sau đó lên ngôi, trở thành Ngô vương Hạp Lư. Câu chuyện “kẻ sĩ chết vì người tri kỷ” này diễn ra trước khi Kinh Kha giết Tần Vương. Câu chuyện này cũng được Tư Mã Thiên ghi lại trong “Sử ký Thích khách Liệt truyện”. Tuy nhiên, vở “Kiếm trong ruột cá” lại nói về nhân vật còn lại – Ngũ Tử Tư. Nhân vật chính xuất hiện, tiếng vỗ tay vang lên như sấm động. Akutagawa và Hikaru kinh ngạc khi nhận ra Ngũ Tử Tư trên sân khấu do một cô gái trẻ đóng. Dù cô gái này mặc đồ đàn ông, đeo ria mép giả dày, trang điểm dày cộp nhưng cũng không che giấu được nét nữ tính trẻ trung và phong thái của con gái. “Đó là Mạnh Hiểu Đông, mới nổi gần đây, 15 tuổi”