Chương 25-2 Nhà hát Thiên Thiềm (2)
Mạnh Hiểu ĐôngTrần Công Triết nỗ lực giải thích cho Akutagawa bằng tiếng Nhật bập bẹ. Trên sân khấu Thiên Thiềm, người đẹp Ngũ Tử Tư 15 tuổi đã cất lời theo điệu Tây Bì. Nhất sự vô thành lưỡng tấn ban, Hận quang âm nhất khứ bất hồi hoàn. Nhật nguyệt luân lưu trường tương kiến, Khán thanh sơn lục thủy tại nhãn tiền. Yêm ngũ viên khí sở phi bản nguyện, Hận bình vương sát hại ngã từ nhan. Thất mã đơn thương tẩu như điện, Lê dương sơn hạ ngộ cao hiền. Định kế xuất quan vô phong hiểm, Mã đáo trường giang hữu độ thuyền. Hạnh đắc ngư nhân hành phương tiện, Tha vi ngã đầu giang thực khả liên. Hoán sa nữ, thực hảo thiện, Nhất phạn chi ân tiền thế duyên. Nhãn vọng ngô quốc lộ bất viễn, Tâm cấp cầu binh mã gia tiên. Đây là đoạn bài hát nói về việc Ngũ Tử Tư bạc đầu qua một đêm, chạy ra Chiêu Quan rồi gặp người lái đò đưa qua sông, còn gặp cô gái Hoán Sa cho ăn nhờ. Mạnh Hiểu Đông diễn rất chuẩn, diễm áp quần phương, nói chuyện vô cùng thuyết phục! Cô đóng vai Ngũ Tử Tư vô cùng sắc sảo khiến khán giả mê mẩn, ai nấy đều trở thành người hâm mộ ngay lập tức. Trần Công Triết tiếp tục giải thích cho vị khách người Nhật, “Cô ấy đóng vai đàn ông trung niên, hóa trang rất đẹp trai, giọng nói vang, không hề có dấu hiệu giọng nữ, đúng là diễn viên hạng nhất!” Hikaru tìm được thần tượng rồi – cô gái trên sân khấu có độ tuổi tương đương với mình, thậm chí là còn là một ngôi sao vĩ đại hơn cả những người của nhà hát Takarazuka. Nhật Bản cũng có kịch truyền thống, có điều chỉ loanh quanh mấy loại: kịch Nô – thế tục cuồng ngôn, múa rối – trong sạch thanh khiết, còn có Kabuki – kịch ca múa; không thể so sánh được với hàng ngàn vạn thể loại nghệ thuật ở Trung Quốc. Trên sân khấu Thiên Thiềm tối nay, cô gái đóng vai người đàn ông trung niên. Việc đàn ông hay nam thiếu niên đẹp trai đóng vai phụ nữ là chuyện phổ biến trong Kinh kịch ở Bắc Kinh, chẳng hạn như ông chủ Mai. Kabuki của Nhật Bản cũng có truyền thống tương tự. Akutagawa bị ấn tượng với đạo cụ kịch của sân khấu Trung Quốc, chúng rất đơn giản – chỉ có rèm sân khấu và bàn nhưng lại thể hiện được tinh thần Thượng Hải. Người trên sân khấu làm động tác mở cửa, khán giả có thể tưởng tượng được sự tồn tại của cánh cửa này. Người trên sân khấu phất cờ vung roi, khán giả tựa như nhìn thấy con ngựa đang được cưỡi bên dưới. Đây là chủ nghĩa tả thực kiểu phương Đông, ngập tràn vẻ đẹp trong thế giới giả lập… Sân khấu dần có chuyển biến. Vai mặt hoa, vai Chuyên Chư, vai công tử Quang tuổi trung niên, Tôn Vũ Tử đều lên sân khấu; chỉ có vai đào duy nhất là vợ của Chuyên Chư. Lịch sử nói năm ấy, Chuyên Chư là đại dũng sĩ không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ một người chính là vợ mình. Mỗi lần Ngũ Tử Tư – Mạnh Hiểu Đông thể hiện quan điểm, mọi hành động hay lời nói, câu hát đều rất bài bản, hoàn toàn không có vẻ lúng túng của người mới, đúng là ngôi sao diễn xuất bẩm sinh. Đột nhiên vào khoảnh khắc Chuyên Chư ám sát Vương Liêu, một chiếc giày bay lên san khấu. Mấy tên lưu manh bên dưới đánh trống reo hò, “Diễn dở thế không biết!” Khán giả nhao nhao bỏ chạy. Đây là cảnh thường thấy ở các sân khấu tại Thượng Hải. Những sân khấu và đoàn kịch nhỏ thường bị Thanh bang khống chế, giống như xã hội đen ở Hong Kong hay giao thiệp với giới điện ảnh sau này. Chủ nhà hát Thiên Thiềm là Cố Trúc Hiên, ngang hàng với lão đại Thanh bang Âu Dương Tư Thông, xuất thân phu kéo xe. Đám lưu manh đập phá quán có lẽ là tay chân của lão đại Thanh bang khác tên Hoàng Kim Vinh, bởi vì gần đây nhà hát Thiên Thiềm cướp khách của nhà hát Đại Thế Giới bên cạnh. Người tới không tốt, những người bảo vệ cho sân khấu đều đã bị đám lưu manh hạ gục. Cô Trúc Hiên Tô Bắc bang phải chịu khổ rồi. Mạnh Hiểu Đông trên khán đài ném râu giả xuống, hét một tiếng bằng giọng độc thoại Kinh kịch, “Hô! Ngũ Tử Tư ở đây ai dám giương oai?” Không ngờ đám lưu manh lại thấy Mạnh Hiểu Đông xinh đẹp, cười tà dâm, “Ôi! Ta chưa từng thấy Ngũ Tử Tư nào xinh đep như vậy?” Đám lưu manh xông lên sân khấu, đá thích khách Chuyên Chư định cản trở ngã lăn lóc, tát Ngô vương Liêu một cái, giẫm Binh pháp Tôn Tử của tác giả xuống chân, vung tay đánh Ngô vương Hạp Lư, muốn giở trò đồi bại với Ngũ Tử Tư nữ. Người học Kinh kịch đều biết chút võ thuật. Mạnh Hiểu Đông định vung tay chống cự đám lưu manh thì thấy một người đàn ông nhảy từ trên trời xuống và hét lên “Này!” Đó là Tần Bắc Dương vừa nhảy từ ghế lô tầng 2 xuống, đứng vững vàng giữa sân khấu. Anh nhét cà vạt vào túi áo sơ mi, ném mũ vào góc khán phòng, Hikaru đúng lúc bắt được. Cùng nhảy xuống còn có “chó ngao” giống Anh, rõ ràng là Cửu Sắc đã được hóa trang. Theo chỉ thị của chủ nhân, nó không thể biến thân thành thú trấn mộ ấu kỳ lân, nếu không sân khấu tối nay sẽ thê thảm. Đấu với năm, sáu tên lưu manh, Tần Bắc Dương chỉ dùng võ đấu vật cũng hạ gục toàn bộ. Hai chân Mạnh Hiểu Đông mềm nhũn, cô suýt ngã thì Tần Bắc Dương đỡ được eo. “Anh là ai?” Ngũ Tử Tư 15 tuổi, tóc tai rối bù, để người đàn ông rạch giời rơi xuống này ôm, khẽ hỏi. Dưới ánh đèn, Tần Bắc Dương chợt thấy nghẹn lời. Đêm nay, anh theo Thiếu tướng đến đây xem kịch, chỉ muốn “giấu dốt” thôi mà? Không ngờ thiếu nữ Ngũ Tử Tư trong vở “Kiếm trong ruột cá này” lại thu hút quá. Anh gặp chuyện bất bình, không thể nào giả vờ kém cỏi được, hơn nữa Tiểu Lục Tử bên cạnh còn cứ trêu chọc, “Ôi! Người đẹp như hoa tất bị lưu manh chà đạp!” khiến Tần Bắc Dương không thể không nhảy xuống, làm người anh hùng cưỡi mây xuất hiện. Không, còn phải giấu dốt! Nhạc sĩ bên cạnh cao hứng kéo nhị, Tần Bắc Dương không muốn bị lộ thân phận nên đành cất cao giọng, “Thích khách Chuyên Chư! Sao chổi va vào mặt trăng!” Một câu nói này, Mạnh Hiểu Đông khắc cốt ghi tâm. Thượng Hải, đường Nam Kinh, rạp hát Thiên Thiềm, mọi người tản đi gần hết. Thời gian thở dài xong bụi bặm, quay về 2500 năm trước, thành Cô Tô nước Ngô Việt thời Xuân Thu, thích khách Chuyên Chư bưng ruột cá kiếm dâng lên, sẵn sàng chịu chết… Mạnh Hiểu Đông 15 tuổi chợt lóe lên ý nghĩ trong đầu: Chuyên Chư ám sát Vương Liêu không phải vì công tử Quang, mà là vì Ngũ Tử Tư? Tần Bắc Dương nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy, cảm thấy như bị điện giật nên vội quay đi. Vẻ đẹp của Mạnh Hiểu Đông đã từng được các văn nhân mô tả, không cần phải nói nhiều. Nhìn chung đó là vẻ đẹp không thể hình dung được, khiến cả đôi mắt và trái tim người ta khó lòng kháng cự. Tiểu Lục Tử ngồi trên ghế lô không khỏi tháo găng tay, vỗ tay ủng hộ, “Đúng là anh hùng! Đúng là mỹ nhân! Nếu muốn có giang sơn, phải có cả anh hùng và mỹ nhân!” Ngày hôm sau, báo chí khắp THượng Hải đều giật tít trang đầu “Ngựa hãn huyết Thượng Hải Trung Quốc uy phong trong trường đua”, trang thứ hai là “Giá đời người như lúc vừa quen, Chuyên Chư cứu người đẹp Ngũ Tử Tư”. Hai tên lưu manh sót lại trên sân khấu Thiên Thiềm hốt hoảng trốn vào thính phòng, lại gặp phải tiên sinh Akutagawa và Hikari. Akutagawa là văn nhân, trói gà không chật nên Trần Công Triết phải vén trường sam, sử dụng chiêu thức chân truyền của Hoắc Nguyên Giáp, một quyền hạ gục cả hai tên. Tần Bắc Dương nâng Mạnh Hiểu Đông, nhìn vào khán phòng, chợt thấy Hikaru. “Oni-chan!” Âm thanh tiếng Nhật trong trẻo của Hikaru vang lên. Tần Bắc Dương dụi mắt, đầu hiện lên hình ảnh mùa đông ba năm trước, Hikaru đứng trong rừng tre Sagano ở Kyoto. “Hikaru?” Tần Bắc Dương nhớ đến tên cô bé. Người đẹp Ngũ Tử Tư vẫn đang buồn bực thì Tần Bắc Dương đã nhảy xuống sân khấu, Cửu Sắc theo sát phía sau. Tần Bắc Dương trăm mối ngổn ngang trong lòng, vừa muốn ôm cô bé, lại nhận ra cô bé đã lớn hơn rồi, không còn là cô bé 12 tuổi nữa, không biết nên ôm ra sao? Hikaru nhảy lên người Tần Bắc Dương, ôm chặt “Oni-chan” của mình. Trong góc hàng cuối cùng của nhà hát Thiên Thiềm, một ánh mắt, một vết sẹo lạnh lùng nhìn kỹ hai người bọn họ…