← Quay lại trang sách

Chương 26-1 Mộ cổ Thượng Hải (1)

Sau ngày mùng 1, Tần Bắc Dương và tiên sinh Akutagawa đi thăm Dự viênHôm qua anh giương oai ở trường đua ngựa, đại náo nhà hát Thiên Thiềm, nhận lại ngựa hãn huyết, cứu được Mạnh Hiểu Đông; nhưng tất cả những điều đó đều không thấm vào đâu. Điều quan trọng nhất là anh được gặp lại Saga Hikaru, còn cả ân nhân cứu mạng Trần Công Triết ngày nào – anh đã hẹn anh ấy vài ngày nữa gặp lại. Vài ngày nữa Hikaru phải quay lại Nhật Bản cùng cha mình, Tần Bắc Dương muốn dành thật nhiều thời gian với cô bé. Dự viên ở Thượng Hải vốn là lâm viên riêng của một gia đình triều Minh, nằm cạnh miếu Thành Hoàng. Nó thuộc sở hữu của nhiều hiệp hội công nghiệp ở Thượng Hải vào cuối triều đại nhà Thanh. Cuộc khởi nghĩa của Hội Tiểu Đao diễn ra tại Điểm Xuân Đường có lẽ cũng từng qua lại với Chu Tú Anh “người đẹp cầm đao 100 cân”. Đi qua bảo vật trấn vườn “ngọc linh lung” là đá Thái Hồ quý báu khổng lồ. Tần Bắc Dương lại khoác áo thợ thủ công, ngắm nhìn viên đá kỹ càng – nghe nói đây là “hoa thạch cương” thời Tống sót lại ở Giang Nam, như thể ngưng tụ tại đỉnh núi Thái Bạch. Qua cầu Cửu Khúc, đến đình giữa hồ, trước mặt tiên sinh Akutagawa là một người mặc áo khoác bông màu xanh lá cây nhạt, tóc tết đuôi sam đang đi tiểu bậy… Tần Bắc Dương xấu hổ quá phải che mắt Hikaru lại, không để cô bé nhìn thấy cảnh mất mặt này. Bọn họ nghỉ chân ở quán trà trong đình giữa hồ. Tiên sinh Akutagawa thở dài, “Đối diện với ngôi đình sừng sững trong cái lạnh dưới bầu trời Trung Quốc, một dòng nước xanh biếc khác thường chảy xuống – không chỉ là phong cảnh các tác giả u buồn theo đuổi, mà còn tượng trưng cho sự trào phúng cay độc vốn có của đất nước to lớn già cỗi này” Tần Bắc Dương nghẹn lời, không dám nhìn dòng nước biếc trôi dưới chân cầu Cửu Khúc. Tốt nhất là có dòng nước lạnh làm mặt nước đóng băng vào đi! “Tiên sinh Tần, tôi đến Trung Quốc du lịch vài tháng, ngoài vài điều thú vị ra thì hầu hết đều thật đáng thất vọng! Trung Quốc hiện đại có những gì? Chính trị, học vấn, kinh tế, nghệ thuật, chẳng phải đều sa ngã rồi sao? Nói về nghệ thuật, từ thời Gia Khánh và Đạo Quang đến nay, có tác phẩm nào đáng để tự hào không?” Tần Bắc Dương âm thầm suy nghĩ trong lòng, nhớ đến “Hải Thượng hoa liệt truyện”, “Nghiệt hải hoa”, “Quan trường hiện hình ký”, “Lão tàn du ký”… Hikaru nũng nịu, “Tiên sinh Akutagawa đừng nói như thế!” “Thật thứ lỗi, tôi vốn rất yêu quý đất nước Trung Quốc!” Akutagawa thư sinh khí phách, nói chuyện thẳng thắn, có phần khá giống Tần Bắc Dương, “Nhưng bây giờ tôi không thương được! Dù muốn yêu cũng không được. Tận mắt thấy Trung Quốc trụy lạc mà vẫn yêu được thì người đó chắc phải vô cùng suy sụp, sa đọa trong mấy trò tiêu khiển, hoặc là người nông cạn mơ mộng viển vông. Ôi, ngay cả người Trung Quốc có khi còn không u mê nữa là một du khách như tôi…” “Aku…” Tần Bắc Dương cảm thấy không thể phản bác được. Vì bản thân là người Trung Quốc, anh rất yêu nước, nhưng cũng rất hận! Thậm chí căm ghét tột cùng. “Mấy tháng trước, tôi được bái phỏng tiên sinh Cô Hồng Minh ở Bắc Kinh, là học vấn gia nổi tiếng nhất của Trung Quốc. Thấy tôi mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, ông ta nói, “Không mặc vest thật khiến người khác khâm phục, tiếc là thiếu đuôi sam!”. Chúng tôi cùng trò chuyện về Đoạn Kỳ Thụy, Ngô Bội Phu, còn hồi tưởng lại việc ông từng thư từ với Tolstoy. Tiên sinh Cô nói chuyện hăng hái, mắt sáng như đuốc, gương mặt hệt như một con dơi!” “Sinh động quá! Không hổ là tiểu thuyết gia!” Tần Bắc Dương nhớ đến ba năm rưỡi trước, anh được gặp ông cụ nuôi tóc kiểu Mãn Thanh ở động Kim Tiên, núi Thạnh Kinh, Phòng Sơn, Bắc Kinh. “Tiên sinh Tần, chẳng nhẽ anh cũng từng gặp tiên sinh Cô?” “Không không không, tôi chỉ đã nghe danh thôi” “Tôi có hỏi tiên sinh Cô vì sao ông cảm khái thời cuộc nhưng không tham gia? Hình như lòng ông có nỗi hận, viết rất to lên giấy: “Lão, lão, lão, lão, lão…” Akutagawa chấm tay vào nước trà, viết chữ “lão” trên mặt bàn. “Điều tôi yêu chính là Trung Quốc trong sách vở, Trung Quốc được khắc họa qua Bát Đại Sơn Nhân ở Đường thi thời Tống, nhưng khi đến Trung Quốc thật sự, nhìn thấy Trung Quốc thế kỷ 20, nơi này chỉ còn lại những ý niệm xưa cũ mà thôi!” Tiên sinh Akutagawa đứng dậy, một chuyến đi vui vẻ mà tổng kết chỉ thế thôi. Bọn họ rời Dự viên và Lão Thành sương, Tần Bắc Dương dẫn Hikaru và Akutagawa đi ăn cơm. Cô gái 15 tuổi cứ lưu luyến không rời, nước mắt rơi lã chã lên lông Cửu Sắc. Tần Bắc Dương và cô còn hẹn rằng trước khi Hikaru về Nhật Bản, bọn họ sẽ gặp nhau một lần nữa. Đêm đến, Hikaru muốn rời phòng khách sạn thì bị cha canh rất kỹ. Cô nhìn ra cửa sổ, hướng mắt về bờ sông bên kia, trong bóng đêm, trên đồng ruộng phố đông, một ánh sáng bay lên khỏi mặt đất. Cô không biết đó là Tiền Khoa và Caprioni đang thử điều khiển thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh. Một đêm khó ngủ khiến hai mắt Hikaru đỏ quạch. Hầu tước Saga vẫn đang làm việc, cô xuống tầng ăn bữa sáng kiểu Anh. Hikaru mong sẽ gặp tiên sinh Akutagawa nhưng vị văn nhân này lại thích ngủ nướng, không thể gặp được trước 10 giờ sáng. Có người bưng cà phê ra trước mặt cô, ngồi xuống hỏi bằng tiếng Nhật, “Công chúa Saga!” “Anh là…” Hikaru vừa ngẩng đầu lên đã thấy hối hận. Cha nói không nên làm lộ thân phận khi ra khỏi nhà, thế mà cô đã quên rồi. “Tôi là bạn của Tần Bắc Dương” Người đàn ông mặc Âu phục trước mặt đúng là kiểu người xã hội thượng lưu, tuổi tương đương tiên sinh Akutagawa, tóc vuốt sáp chia hai bên, gương mặt tái nhợt. “Anh là người Trung Quốc?” “Đương nhiên rồi, tôi họ Hải,” Anh ta nói tiếng Nhật rất tốt nên Hikaru cảm thấy thân thiết, “Đêm hôm trước, tôi cũng có mặt ở nhà hát Thiên Thiềm. Anh ấy có việc quan trọng muốn tìm cô nhưng không thể phân thân nên ủy thác cho tôi đi tìm công chúa Hikaru” “Tiên sinh Hải, tôi theo anh ngay!” Hikaru ăn thật nhanh rồi rời khỏi khách sạn. “Tiên sinh Hải” ngẩng đầu nhìn lên trên. Một cánh cửa sổ mở ra, tiên sinh Akutagawa vừa rời giường, vừa vươn vai ngáp vừa nhìn chiếc xe ngựa bốn bánh đi dọc đường Nam Kinh về hướng tây. Hikaru ngồi trong xe ngựa nhìn người đàn ông đối diện. Anh ta nhìn không giống người xấu, thậm chí còn có khí chất tương tự với tiên sinh Akutagawa. “Tiên sinh Hải” nói mình là kỳ thủ cờ vây, cũng chuyên vẽ tranh thủy mặc về hoa lan. Anh ta thường đến Nhật Bản bán tranh và thi đấu nên học tiếng Nhật khá tốt. “Tiên sinh Hải, Tần Bắc Dương tìm tôi có việc gì?” “Anh ấy không nói với tôi, nhưng cô biết đấy, anh ấy luôn… rất thần bí!” “Đúng! Tôi thích tất cả những chuyện thần bí!” Tim Hikaru đập thình thịch. Cô vẫn còn nhớ chuyến phiêu lưu với Tần Bắc Dương năm đó ở Nhật Bản, không biết sẽ còn chuyện “thần bí” gì đây?” “Có vẻ chúng ta có sở thích khá giống nhau,” “tiên sinh Hải” lại gần ngửi tóc của Hikaru, “Cô dùng loại xà phòng mùi rất đặc biệt”