← Quay lại trang sách

Chương 26-2 Cổ mộ thượng hải 2

“Vâng, một vị quan ngoại giao người Nhật đã mua làm quà sinh nhật cho tôi từ Thụy Sĩ, loại chỉ cung cấp cho quý tộc châu Âu”Dứt lời, Hikaru cảm thấy hơi lo sợ, lùi lại một chút. Nhưng cô cảm thấy không muốn cứ thế về nước, rồi lại theo học Trường Nội trú Hoàng gia Tokyo như ngục giam kia. Cô còn muốn nói thêm với Tần Bắc Dương vài lời. Xe ngựa đi qua Tô giới công cộng, qua cửa chính chùa Tĩnh An. Khi thấy ngọn đồi mộ người nước ngoài và nhà hỏa, Hikaru hỏi, “Tiên sinh Hải, anh nói anh ở khu Thành, hình như không phải chỗ này?” “Đúng thế, công chúa Saga. Nhưng chắc công chúa không biết Tần Bắc Dương có thói quen kỳ lạ: anh ấy thích ở trong mộ cổ, không vào sẽ bị bệnh” “Mộ cổ?” Hikaru nghĩ đến ngôi mộ cổ Yoshino ở Nara. Con người vào địa cung Từ Phúc, tinh thông đạo thú trấn mộ là Tần Bắc Dương, cũng có thể lắm. “Rồi, họ Saga của cô thật ra cũng có liên quan đến ngôi mộ triều Đường đúng không?” A Hải tiếp tục nói, “Dòng họ Saga xuất phát từ Thiên hoàng Saga. Thiên hoàng này là người ngưỡng mộ văn hóa của Trung Quốc nên phái người đến triều Đường học tập quy chế và pháp luật ở đó, tham gia vào công cuộc kiến tạo Sùng Lăng của Đường Đức Tông. Sùng Lăng nằm ở núi Nga Sơn phía bắc Quan Trung, vì thế mới có núi Saga ở Kyoto và Hoàng đế Saga chôn ở Sagano” “Tiên sinh Hải, ngôi mộ của Tần Bắc Dương ở đâu?” “Cứ đến rồi biết” Xe ngựa chạy ra khỏi khu Thành, đi qua những căn biệt thự kiểu Âu, ruộng đồng Giang Nam mênh mông bát ngát. Những cây lúa mì mới được gieo xuống trong vụ đông, chỉ chờ đến đầu xuân năm tới để thu hoạch, sau đó lại gieo tiếp vụ mới. Bọn họ đi qua cầu Hồng, tiến thẳng về phía tây, vào địa phận của huyện Thanh Phổ, cũng là địa bàn của lão gia Chu Tú Anh hội Tiểu Đao. “Tiên sinh Hải, tôi muốn xuống xe!” Hikaru đã nhận ra vấn đề. “Tiên sinh Hải” lắc đầu, “Xe ngựa như cung tên, đã đi sao quay lại đây?” Trong khoảnh khắc, một khẩu súng chĩa vào huyệt thái dương hắn. Vào thời điểm đó, cướp biển và cướp cạn tràn lan, thường xuyên nổ súng và ám sát trên đường phố. Cô cũng không phải con ngốc, cũng từng nghịch phá giả làm loại con gái bất lương lớn lên trong kỹ viện, lưu lạc cùng Tần Bắc Dương. Hai năm gần đây, cô từng học Karatedo và Kendo, còn học cưỡi ngựa bắn cung cùng cha, nói chung cũng đủ để đối phó với đám đàn ông. Mấy ngày trước, cha cô còn cho cô khẩu súng lục phòng thân. “Công chúa Hikaru, Hầu tước Saga có dạy cô rằng con gái quý tộc không nên nghịch súng không?” Người đàn ông bị súng chĩa vào trán vẫn rất bình tĩnh, “Cho cô một cơ hội cuối cùng, bỏ súng xuống, không thì…” Ngay lúc Saga Hikaru hơi chần chừ, “tiên sinh Hải” nhanh tay đoạt khẩu súng, đè cô xuống. Cơ thể tưởng như thư sinh ấy có một sức mạnh khủng khiếp. Như dã thú. Khi vật lộn, móng tay Hikaru cào vào gương mặt “tiên sinh Hải”, xé bỏ lớp mặt nạ, lộ ra vết sẹo như con rết. Thích khách A Hải. Hikaru bị hắn túm xuống xe ngựa. Dù cô thử Kendo, Karatedo, Judo… mọi thứ đều cô ích. Tiếng cỏ cây xào xạc trong ruộng hoang, một ngọn đồi thấp phủ đầy cỏ dại cao chưa bằng mộ cổ ở Bạch Lộc Nguyên xuất hiện. “Công chúa điện hạ, tôi cam đoan cô sắp được gặp anh của mình rồi!” A Hải kéo cô vào gò núi trồng đầy cây có gai, có một ngôi miếu cổ đổ nát, sườn núi có một lỗ lớn hình như là động do trộm đào. Hikaru cảm thấy hối hận vô cùng. Nếu nhìn kỹ vết sẹo trên mặt hắn sớm thì đã không đi theo rồi! A Hải trói tay Hikaru bằng dây thừng, vào mộ đạo khúc khuỷu quanh co, hơi lạnh thấm vào gan bàn chân. Tranh tường hai bên mộ đã phai màu, chỉ còn dấu vết mờ mờ của các hình ảnh như chu tước, huyền vũ… “Đồ ngu!” Saga Hikaru mạnh miệng, “Anh tôi là một anh hùng cái thế! Anh ấy sẽ dùng Đường đao của An Lộc Sơn chém anh thành muôn mảnh!” “Cô biết Đường đao của An Lộc Sơn? Cô còn biết bao nhiêu?” Rõ ràng A Hải chen lời cô, Hikaru lại không nhịn được, “Cửu Sắc à! Nó là thần thú Trung Quốc, sẽ đâm anh thủng lỗ chỗ bằng sừng hươu, đốt anh thành tro bụi bằng cầu lửa lưu ly, thậm chí xương cũng không còn…” Cô âm thầm nguyền rủa A Hải nghìn vạn lần. “Sẵn lòng thực hiện của ngài, Công chúa điện hạ!” A Hải hoàn toàn không thèm đếm xỉa mà đưa cô đến thẳng cuối mộ đạo. Có âm thanh gì đó… Suỵt! A Hải làm dấu im lặng. Phái trước có một làn khói, có người giơ đuốc và đèn bão, bọn họ đang khoắng sạch xoong chảo chum vại trong mộ. Những tên kia có lẽ là đạo phỉ bó trốn, mặc áo bông dày, lưng đeo đại đao và súng lục. Đám trộm mộ chỉ cần vàng bạc châu báu, chúng thẳng chân đạp vỡ những chai lọ sành sứ. Đám người thấy điên tiết, mãi mới tìm được mấy món kim loại thì rỉ hết rồi, không phục hồi nguyên trạng được thì chỉ bán làm phế liệu được thôi. “Quan tài? Quan tài ở đâu? Đào mãi mà không mở được cánh cửa này sao?” người này đang suy nghĩ cách mở một cách cửa trong mộ thất thì thấy một đống giấy cũ, “Đống rác rưởi gì đây? Ôi muốn đi ngoài quá! Đống giấy ráp ráp này chắc hợp đấy!” Hình như những lời này khiến A Hải tức giận. Hắn trói Saga Hikaru lại để cô không trốn được, sau đó nhảy vào đám người đó. Cầu vồng nối mặt trời. Dao găm chuôi ngà khảm hình cầu vồng nối mặt trời, đao phong như đạn phi. A Hải như tử thần. Không có tiếng kêu thảm thiết, chỉ có tiếng dao găm chạm vào cổ, tiếng khí quản và động mạch cổ bị đứt, tiếng máu bắn ra khỏi da thịt. Một, hai, ba, bốn, năm… “Hiệp khách hành” của Lý Bạch nói, “Mười bước giết một người, không đi quá nghìn dặm” A Hải mới đi năm bước đã giết năm người. Năm cái xác nằm la liệt trên đất, tất cả đều bị cắt yết hầu mà chết, không tên nào nhắm mắt, tất cả đều thảng thốt chưa kịp nhìn rõ mặt hung thủ. Nhưng quỷ hồn của chúng cũng được nhìn rõ gương mặt sẹo trên má phải, sau đó xuống địa ngục. “Lũ trộm mộ ngu muội!” A Hải thu dọn đống giấy trên sàn, những tờ giấy bị mục nát hay xé rách khiến hắn thấy xót lòng. “Trong mắt anh, mạng người cũng không bằng đống giấy tờ này?” Saga Hikaru lạnh lùng hỏi. A Hải kéo cô vào mộ thất, hạ giọng, “Tôi nói tôi là kỳ thủ cờ vây, tôi cũng là cao thủ vẽ hoa lan, đó là sự thật. Tôi rất ghét những kẻ phá hoại. Còn tôi thích nhất là năm bước làm đổ máu” A Hải tiến mấy bước, nhìn mộ thất môn chưa bị mở ra thì cười, “Đúng là lũ trộm ngu ngốc! Nếu tôi không giết chúng, chút nữa chúng phá cánh cửa này xông vào thì chết còn đau hơn nữa! Chúng nên cảm ơn tôi dưới địa ngục” Hắn nhẹ nhàng xoa bóp cơ quan, mộ thất môn tự động mở ra Hikaru thấy một con thú trấn mộ.