Chương 27-1 Mùi của Hikaru (1)
Cùng lúc ấyNăm Dân quốc thứ 11, ngày 3 tháng 1 năm 1922, chính Ngọ. Thượng Hải, thành phố cổ Nam thị, Kiều gia đường, lầu chín gian. Tần Bắc Dương ngồi xếp bằng trên giường trong phòng khách sạn, che ngực mình. Những tế bào ung thư trong phổi lại bốc cháy. Đêm nay anh cần tìm mộ cổ để trốn. Mộ cổ nào lại ở Thượng Hải đây? Có người nói nhà họ Lục có một ngôi mộ sâu dưới lòng đất, vẫn còn dấu vết trên bãi cỏ, hay là đến đó nhỉ? Cửu Sắc nóng lòng muốn thử, đứng sát gối chủ nhân chờ đêm đến khởi hành. “Thưa chủ nhân, có khách tới phỏng vấn!” Trung Sơn 17 tuổi đóng vai trò một thư đồng, dẫn đến hai người khách mặc âu phục, nhìn qua thì là người Nhật Bản. Một người là tiên sinh Akutagawa, người còn lại là Hầu tước Saga. Bọn họ không lòng vòng mà nói thẳng: “Tiên sinh Tần, Hikaru có ở chỗ ngài không?” “Sao thế? Con bé bỏ nhà đi à?” Tần Bắc Dương đã nhắc nhở nhiều lần rằng Hikaru không nên qua chỗ anh, thậm chí anh còn không bảo cô mình ở chỗ nào. Có lẽ con bé tự ý đi. Hầu tước Saga không nói lời nào. Năm đó, Tần Bắc Dương và Hikaru kết bạn ở Nhật Bản, cùng nhau lưu lạc, suýt thì ông ta khởi tố du học sinh người Trung Quốc này tội dụ dỗ trẻ con. Giờ ông ta vẫn còn nỗi ám ảnh trong lòng. Tiên sinh Akutagawa cũng không nghi ngờ lời Tần Bắc Dương, “Không, có người đưa con bé đi, nhưng hình như không phải bắt cóc mà con bé tình nguyện đi theo hắn” “Đưa tôi qua đó xem đi!” Tần Bắc Dương cưỡi ngựa hãn huyết U Thần, lão Kim và Trung Sơn cũng lên ngựa, cả thú trấn mộ Cửu Sắc cũng đi. Tất cả theo ô tô của Hầu tước Saga đến bãi đỗ xe của khách sạn trên đường Nam Kinh trong Tô giới công cộng. Cảnh sát trưởng Hilton của phòng tuần bổ cũng đang chờ đợi. Bọn họ đến theo thông báo của Tổng lãnh sự Nhật Bản. Tiên sinh Akutagawa vừa rời giường thì thấy Saga Hikaru lên xe ngựa qua ô cửa sổ, cũng nhìn thấy một gương mặt đàn ông. Không hổ là đệ nhất tác giả ở Nhật Bản, ông ta miêu tả hình tượng nhân vật rất sinh động, chẳng những mô tả được ngoại hình, còn thấy rõ cả cặp mắt có sát khí. “Chúng ta tìm người này!” Cảnh sát trưởng Hilton nói. Hơn bốn năm trước, chính vị cảnh sát trưởng này phụ trách phá vụ án sở cảnh sát Hồng Khẩu bị giết toàn bộ, đến giờ Tần Bắc Dương vẫn nhớ rõ mặt ông. Cảnh sát trưởng lấy một tờ lệnh truy nã ra khỏi túi áo, trên đó có hình ảnh vẽ bằng bút than: một là gương mặt trắng trẻo, một là kẻ có vết sẹo như con rết bên má phải. Bên dưới còn có dòng chữ tiếng Anh: Kẻ này hóa trang rất giỏi, hình 1 là ảnh đã hóa trang, hình 2 là ảnh chưa hóa trang. “Trưa ngày Giáng sinh, một vụ giết người xảy ra tại đường Henry ở Tô giới Pháp. Đây là hình ảnh kẻ tội phạm mà phòng tuần bổ ghi nhận theo lời khai của người ở đó” Cảnh sát trưởng Hilton đưa lệnh truy nã ra trước mặt Akutagawa, “Xin anh nhìn cho kỹ: có phải kẻ này không?” Tiên sinh Akutagawa xác nhận, “Hình ảnh giống tờ 1, còn nhãn thần giống tờ 2!” “A Hải!” Tần Bắc Dương nhìn vết sẹo kia là hiểu ngay… Hikaru lên xe A Hải, đúng là sét đánh giữa trời quang. “Kẻ này rất hung ác. Hơn ba năm trước, hắn tấn công Sở cảnh sát Hồng Khẩu ở Tô giới công cộng, trong một đêm giết chết mười tuần bổ và năm tên tội phạm” Cảnh sát trưởng nói bằng tiếng Anh, Hầu tước Saga nghe hiểu nên hai chân mềm nhũn suýt ngã. Ông chỉ có Hikaru là đứa con gái duy nhất, còn muốn sau này kén rể kế thừa gia nghiệp và tước vị đấy. “Nghe nói hắn đã đến Thượng Hải… Quả nhiên là xuất hiện rồi, nhưng vì sao lại tìm Hikaru?” Tần Bắc Dương sờ cái ô cán dài giấu Đường đao sau lưng. “Chủ nhân, thuộc hạ cho rằng A Hải bắt cóc tiểu thư Hikaru để ép ngài ra mặt” Lão Kim khẽ nói vào tai anh, “Đừng đuổi theo. Như những gì tôi biết về A Hải, hắn đã chuẩn bị bẫy rập đầy đủ hết rồi” “Đừng vội nói nhiều! Nếu đó là A Hải làm, tôi đã làm liên lụy đến Hikaru! Dù A Hải chờ tôi dưới 18 tầng địa ngục, tôi cũng phải đưa Hikaru về” Tần Bắc Dương ngồi xổm xuống nói với thú trấn mộ, “Cửu Sắc ơi Cửu Sắc, ngươi có ngửi được mùi xe ngựa và Hikaru không?” Cửu Sắc nhìn con đường Nam Kinh, mở mịt lắc đầu. Ở đây quá nhiều người, mùi lẫn lộn, xe ngựa qua lại như mắc cửi, hơn nữa thời gian đã trôi qua hai tiếng. Thú trấn mộ giỏi về mộ cổ, mùi nhân gian sao giống được mùi mộ cổ? Tần Bắc Dương cúi đầu ngẫm nghĩ, “Hầu tước điện hạ, hôm qua tôi thấy người Hikaru có mùi đặc thù, có vật gì liên quan không?” “Cái gì? Anh ngửi được mùi trên người con gái tôi?” Hiển nhiên, người cha Hầu tước đang nghĩ đến việc dâm tà rồi. Tiên sinh Akutagawa lúng túng tằng hắng, “Điện hạ, tôi xin làm chứng, hai ngày này, tiên sinh Tần và Công chúa Điện hạ không hề đi riêng” Tần Bắc Dương muốn nói lại thôi, nhớ đến hai chữ “giấu dốt”. Từ khi được “khai quang” bởi phong ấn dưới ngôi mộ rubik ở Bạch Lộc Nguyên, năm giác quan của anh đều mạnh hơn người thường. Hầu tước Saga vào phòng rồi cầm ra một cục xà phòng đã được thiếu nữ 15 tuổi dùng hơn một nửa, nhìn như khúc xương trắng bằng ngọc. Tần Bắc Dương ngửi thử mùi xà phòng, nhắm hai mắt lại, những hình ảnh của địa điểm nằm ở độ cao 3000m so với mực nước biển hiện ra, tòa nhà đá và sông Hoàng Phố biến mất, chỉ còn lại những thảo mộc tốt tươi xanh ngát, những ngọn núi tuyết cuộn như bông và đỉnh Jungfrau cận kề trước mắt… “Núi Alps?” “Sao anh biết?” Hầu tước kinh ngạc nhìn Tần Bắc Dương, “Năm ngoái, công sứ Thụy Sĩ trú tại Nhật Bản tặng tôi món quà này. Đây là loại xà phòng chế tạo từ các loại thảo mộc dưới chân đỉnh Jungfrau dãy Alps, có hương thơm độc nhất vô nhị, chỉ tiêu thụ trong nước. Hikaru rất thích loại xà phòng này, ngày nào cũng đi tắm cũng dùng” “Tốt, thế thì toàn Thượng Hải chỉ có mỗi Hikaru có mùi thảo mộc dãy Alps này thôi!” Tần Bắc Dương đưa xà phòng ra trước mũi Cửu Sắc. Thú trấn mộ ngửi thử như chó ngao chuẩn bị săn mồi, hai mắt phát ánh sáng xanh, dường như đã thấy người đẹp đứng giữa thảo mộc dãy Alps, mạnh mẽ chạy về phía đường Nam Kinh. “Cửu Sắc dẫn chúng ta đi tìm Hikaru!” Tần Bắc Dương sải bước đến chỗ ngựa hãn huyết, quay đầu cao giọng “Thích khách cực kỳ nguy hiểm! Tiên sinh Akutagawa, xinh hãy ở lại khách sạn cùng Hầu tước Saga. Đêm nay, chắc chắn tôi sẽ trả lại viên ngọc quý cho ngài Hầu tước!” Thú trấn mộ không chờ đợi. Tần Bắc Dương nén ngọn lửa bỏng rát trong ngực mà cưỡi ngựa hãn huyết không từ bỏ. Lão Kim cưỡi một con ngựa đực màu nâu bạc, Trung Sơn cưỡi ngựa cái màu xanh hoa cúc. Cảnh sát Hilton và tuần bổ Ấn Độ đi ô tô sau cùng. Bến Thượng Hải, đường Nam Kinh, hàng nghìn hàng vạn mùi hương đan xen. Mùi con người, mùi động vật, mùi son phấn phụ nữ, mùi thuốc phiện, mùi hôi nách đàn ông, mùi bảo ngư Khai Dương trong cửa hàng đồ khô miền nam, mùi tiêu tỏi rau củ, còn có mùi nước hoa trong cửa hàng bách hóa Vĩnh Yên… Cửu Sắc và Tần Bắc Dương thật sự ngửi thấy một viện bảo tàng mùi hương đa dạng… Nhưng không mùi nào có thể che được mùi thảo mộc Alps lưu dưới từng tế bào trên người cô thiếu nữ Nhật Bản 15 tuổi. Hương thơm lan vào trong mũi Cửu Sắc, như khi quan tài mở ra, mùi hư thối bụi bặm tích lũy 3000 năm xộc thẳng lên…