Chương 27-2 Mùi của Hikaru (2)
Đi qua chùa Tĩnh An, mộ nước ngoài, con đường phía trước trở nên bằng phẳng. Khung cảnh tiếp theo toàn đồng ruộng, chỉ là mùa đông hiu quạnh khiến người ta run sợ. Thú trấn mộ và ngựa hãn huyết đi nhanh hơn con người bình thường – 3 giờ chiều, bọn họ đã đến vùng hoang vu ở huyện Thanh Phổ, thấy một mô đất nhô lên như ngọn đồiCửu Sắc dừng lại. Chính là chỗ này nhỉ? Tần Bắc Dương xuống ngựa hỏi người địa phương mới biết đây là núi Phúc Tuyền. Nơi đây từng có một ngôi miếu cổ nhưng tan hoang từ lâu. Có người nói chân núi có ngôi mộ cổ, dân gian gọi là mộ Thừa Tướng, còn có tên là mộ Hoàng Nhĩ. “Thừa tướng nào nhỉ? Hoàng Nhĩ ấy à?” Có rất nhiều vị Thừa tướng trong lịch sử Trung Quốc, nhưng họ chưa từng biết vị Thừa tướng nào tên “Hoàng Nhĩ”! Chả trách càng lại gần, ngực Tần Bắc Dương và viên ngọc hòa điền càng có phản ứng. Đêm nay, anh muốn vào mộ cổ, vậy mà đã đến nơi rồi! Người nông dân ở đây không biết gì, chỉ vào khối bia vỡ nát trong cỏ dại. Tần Bắc Dương phủi bụi trên văn bia, dội nước sạch, thấy vài dòng văn bia: Mộ Thừa Tướng trên đỉnh núi Phúc Tuyền, sông uốn lượn trước cửa mộ, mặt trời – sương – cỏ – gió hòa hợp che kín lối, tầm xuân treo trên linh hồn của mộ. Nhìn kiểu chữ thì có lẽ là của nhân sĩ thời Minh – Thanh, nhưng mộ này không hẳn của thời Minh – Thanh. Văn bia có lẽ là của người đời sau lưu lại, không giải đáp được thân phận của chủ mộ. Ô tô của tuần bổ Tô giới công cộng cũng chạy đến, nhưng nơi này thuộc Hoa giới, tuần bổ không có quyền chấp hành công vụ, chỉ đành chờ bên ngoài. Đột nhiên cảnh sát trưởng Hilton nhìn Tần Bắc Dương chăm chú, hình như nhớ lại chuyện nhiều năm trước… “Chờ một chút, tôi nhớ mặt anh… Tần?” “Đúng, là tôi. Tháng 12 năm 1917, tôi cũng được các ông treo giải thưởng truy nã!” Tần Bắc Dương cười nhạt, nhanh chóng phát hiện cửa mộ. Cửu Sắc luống cuống muốn xông vào nhưng Tần Bắc Dương giữ chặt nó. “Vì sao A Hải phải bày ra trò này?” Lão Kim luôn luôn chu đáo, “Không phải hắn sợ Cửu Sắc nhất sao? Mộ cổ chẳng phải là đất dụng võ của thú trấn mộ sao? Từ từ đã!” Lão Kim vội vàng chạy lên núi, nhóm lửa bằng củi khô và cứt trâu, mượn một cái lốp dự phòng của phòng tuần bổ rồi ném vào đống lửa. Một làn khói đen bốc lên trên đỉnh núi Phúc Tuyền, hệt như khói báo động trên phong hỏa đài thời cổ đại, hình hài tựa rồng đen phi thẳng lên bầu trời, vài chục dặm đều thấy. Tần Bắc Dương cầm xẻng Lạc Dương, hỏi, “Lão Kim, sao lại đốt khói báo động? Sắp đánh nhau to à?” “Chủ nhân, thời khắc mấu chốt tự có kết quả” Lão Kim nói xong thì khiêng cuốc thợ mỏ, đeo bao quần áo “đạo địa cung” lên lưng rồi tiến vào trong mộ đạo. Bọn họ hít sâu. Luồng không khí trong mộ cổ như kho lương thực xông thẳng vào phổi Tần Bắc Dương, khiến anh thấy vui vẻ thoải mái, tựa như “núi Không sau cơn mưa, tiết trời cuối thu!” Có điều Trung Sơn ngửi thấy mùi máu tươi. Thiếu niên 17 tuổi chưa trải qua “đạo địa cung”, ngoài lăng mộ “giả” Tần Thủy Hoàng trên núi Thái Bạch thì chưa thật sự bước vào mộ cổ. Ngôi mộ này không lớn, mộ đạo không kéo dài mấy bước đã đến mộ thất trống trải. Đèn bão soi rọi không gian u ám phủ bụi, nhìn rõ năm cái xác trên mặt đất. Xác chết còn mới, khớp xương còn mềm, vẫn giữ hơi ấm, xung quanh toàn vết máu. Quan trọng nhất là người chết bị cứa cổ. Tiêu chí của A Hải. Xác chết này là ai? Nhìn cuốc, búa với những xoong chảo chum vại bị vỡ, chắc chắn những kẻ này là trộm mộ. Có điều lão Kim cho rằng những kẻ này không tự mở mộ đạo. Ngôi mộ này từng bị trộm mấy trăm năm trước. Đám đạo tặc trước mắt chỉ định tranh thủ mượn gió bẻ măng, nào ngờ xui xẻo gặp phải A Hải. Cửu Sắc tìm được một cổng mộ thất đang mở hé, bên trong lập lòe ánh sáng. Sau khi thảo luận nhanh, Trung Sơn còn trẻ, ít kinh nghiệm đi trộm mộ, để đi sau cùng. Anh được giao một con dao găm, một khẩu súng và một bộ cung tên bằng thép. Tần Bắc Dương và lão Kim chui vào cửa mộ thất, thấy một đống hỗn độn, mạng nhện giăng lối, có cả quan tài đá vỡ nát, bị trộm mộ cướp sạch từ lâu. Góc địa cung có không ít hài cốt vụn, không hiểu là của trộm mộ hay chủ ngôi mộ? “Hikaru!” Tần Bắc Dương lên tiếng gị to, “Hikaru!” Tiếng vọng vang lên trong địa cung. Anh hít sâu, ngửi thấy mùi của Hikaru lẫn trong mùi bụi của ngôi mộ cổ – mùi hương thảo mộc trên núi Alps… Lão Kim phát hiện ra cạnh quan tài chủ mộ còn có một quan tài nhỏ, cũng đã vỡ nát. Chẳng nhẽ là xương cốt của em bé? Tần Bắc Dương tò mò soi đèn bão thử, hình như là quái vật chứ không phải con người! Hình dạng xương sọ, xương cột sống và xương sườn trong quan tài này rất giống xương chó. Còn thực sự giống con gì thì khó nói, có lẽ là loài chó cỏ? Nhìn chắc chắn không thể to hơn Cửu Sắc ở đây. “Hikaru ở đâu nhỉ?” Lần này, Tần Bắc Dương hét lên với Cửu Sắc. Thú trấn mộ bình tĩnh bước ra giữa địa cung, gõ xuống lòng đất. Anh và lão Kim gỡ ngói ra, thấy một mộ chí. Đèn bão lần lượt soi sáng các văn tự. Những văn tự này cũng viết theo lối chữ Khải nhưng dùng đầu bút lông khác với mộ chí trong địa cung ngôi mộ của Quận vương Chung Nam Đại Chu trên Bạch Lộc Nguyên triều Đường. Tần Bắc Dương đã từng học đạo mộ tượng từ thời tiểu học. Cha anh dạy anh kiến thức cơ bản về khắc bia, đương nhiên anh cũng hiểu các thể chữ thư pháp. Đây là thể chữ Ngụy, xuất phát tư Hán – Tần, được truyền xuống Tùy – Đường. Ban đầu, chữ Khải chỉ còn sót lại trong bút pháp chữ Lệ thời Hán, thê lương bi tráng, có thể nói là mẫu chữ khắc cực phẩm trong lịch sự, có thể nhìn ra khí khái đẹp đẽ của thời Ngụy Tấn… “Tấn cố trì sử tiết hậu tướng quân Hà Bắc Đại đô đốc bình nguyên nội sử Quan Trung hầu Lục Cơ mộ chí minh”. Tiêu đề của mộ chí nhắc đến thận phận của chủ mộ, Tần Bắc Dương chú ý đến hai chữ “Lục Cơ”. Hàng đầu tiên trong chính văn ghi “Quân húy cơ tự Sĩ Hành ngô quận hoa đình nhân dã tổ tốn Ngô thừa tương phụ kháng Ngô đại tư mã”. “Lục Cơ, tự Sĩ Hành, tổ tông người Hoa Đình quận Ngô, ông nội là Lục Tốn, là Thừa tước Đông Ngô – Tam Quốc, cha là Lục Kháng, là Đại Tư mã của Đông Ngô” Tần Bắc Dương khẽ phiên dịch. Anh thuộc làu làu “Tam quốc diễn nghĩa” và “Tam quốc chí”. Người Đông Ngô phong lưu, trừ Đại đế Tôn Quyền, người đứng đầu không ai ngoài Chu Du Công Cẩn. Sau này, Lục Tốn từ Giang Đông tập kích Kinh Châu, trảm Quan Vũ, đốt Di lăng, có thể nói là khổ chủ của Thục Hán, khiến Lưu Bị bỏ mạng ở thành Bạch Đế. Đã rõ chủ mộ là ai: Đại văn hào Lục Cơ thời Tây Tấn, tự Sĩ Hành, còn gọi là Lục Bình Nguyên. Cốc Hoa Đình, mộ Thừa Tướng, mộ Hoàng Nhĩ. Thượng Hải cổ có tên Hoa Đình, danh tiếng rộng khắp. Chùa Tĩnh An được xây trong thời Đông Ngô của Tôn Quyền. Lục Tốn được phong Hoa Đình Hầu, sống ở Hoa Đình cốc, sinh ra đại tước Lục Kháng của Đông Ngô. Lục Kháng có hai con trai, một tên Lục Cơ, một tên Lục Vân. Tây Tấn diệt Đông Ngô. Hai anh em họ Lục xuất sĩ kinh thành. Lục Vân tự Sĩ Long, gặp tài tử Lạc Dương Tuân Ẩn tự Minh Hạc, tự giới thiệu bản thân là “Vân gian Lục Sĩ Long”, Tuân Ẩn viết “Nhật hạ Tuân Minh Hạc”. Trong vô tình, hai người đã tạo thành đôi câu đối độc nhất vô nhị, đến nay chưa có ai giải được.