← Quay lại trang sách

Chương 28-1 Chó Hoàng Nhĩ (1)

Tần Bắc Dương và Cửu Sắc quỳ lạy quan tài đá đã vỡ nát. Chủ mộ này chính là đại ca của Lục Vân, Lục Cơ trong lịch sử văn học Ngụy TấnBên cạnh mộ chí còn có một hộp nước sơn. Tần Bắc Dương mở nhẹ nhàng thì thấy một tờ giấy mỏng giòn, đầy chữ viết – thực sự là “chương cảo” di sản đời Hán. Theo ánh đèn bão, anh phát hiện ra đây là văn tự viết theo thể chữ Lệ trên thẻ tre, lẫn vào kiểu chữ thời Ngụy Tấn, khá là khó đọc… “Hoàng Nhĩ, ngô ái khuyển dã. Ngô thưởng tiếu ngữ khuyển viết: Ngã gia tuyệt vô thư tín, nhữ năng tê thư thủ tiêu tức bất? Hoàng nhĩ việt thiên lý, độ giang thủy, chí vân gian, đắc báo hoàn lạc. Hoàng nhĩ tốt, ngô bi hồ, táng chi vân gian hề, đôi hoàng nhĩ trủng” (1) (1) Có thể ý đoạn này là Lục Cơ nói chuyện với con chó của ông tên Hoàng Nhĩ, nói rằng mình muốn gửi thư về nhà, liệu chú chó có gửi được không? Thế là Hoàng Nhĩ cũng thực sự đi. Câu cuối ca ngợi Hoàng Nhĩ là chú chó tốt, đáng được xây mộ. Mãi mới đọc được, có thể còn sai nữa. Chỉ có chuyên gia về khắc chữ mới có thể nhận định được. Tuy nhiên, những dòng văn bản ngắn này giống như những tờ giấy ghi nhớ cổ xưa, mực xanh đậm, được viết trên giấy vải bố bằng bút hói, và những nét chữ nhẹ nhàng và mộc mạc. Sau khi giấy được phát minh, văn bản ngắn viết trên giấy hoặc lụa được gọi là một thiếp. Thiếp này chắc chắn là chữ viết tay của chủ sở hữu ngôi mộ – Lục Cơ, và nội dung là về một con chó. Lục Cơ làm quan ở kinh thành Lạc Dương, mang theo một con chó vàng rất đẹp từ chốn quê nhà, tên “Hoàng Nhĩ”. Văn nhân cùng thời Trương Quý Ưng cũng xuất thân từ Đông Ngô, thấy gió thu thổi, nhớ món cá rô ngon lành ở quê hương. Lục Cơ trêu đùa chó cưng: Ngươi có thể truyền tin về quê cho ta không? Chú chó nóng lòng muốn thử, Lục Cơ viết một thiếp bỏ ống trúc, đeo lên cổ nó. Năm đó, Tần Bắc Dương lên thư viện của Thiên Quốc trên núi Thái Bạch, đọc được “Tấn hư Lục Cơ truyện” và “Thuật dị ký”, cảm thấy Lục Cơ thực sự liều lĩnh, nhỡ con chó đi rồi bị bắt thịt thì sao? Chẳng ngờ Hoàng Nhĩ lại sành sỏi, đi xuống phía Nam dọc dịch lộ, đói bụng săn thú, gặp sông hồ rộng lớn thì giả vờ đáng thương để người ta đưa qua. Hoàng Nhĩ trở lại cốc Hoa Đình, mang theo một phong thư của người nhà, cũng được bỏ trong ống trúc. Nó bôn ba nghìn dặm mà tìm được đường cũ về Lạc Dương, quả thật là thần cẩu. Sau khi Hoàng Nhĩ chết, Lục Cơ hậu táng con chó này, xây mộ cho nó, người đời gọi là “Mộ Hoằng Nhĩ”. Nơi đây tên “mộ Thừa Tướng” lại còn có tên “mộ Hoàng Nhĩ”. Thì ra “Thừa tướng” chính là Lục Cơ từng làm quan đến Tướng quân, “Hoàng Nhĩ” là con chó nhỏ của ông. Chủ nhân và chó cưng được chôn cùng một chỗ, có tình có nghĩa, đến nơi đến chốn. Tần Bắc Dương và Cửu Sắc lại quỳ lạy quan tài, chào thần cẩu Hoàng Nhĩ của 1600 năm trước. “Cửu Sắc ơi Cửu Sắc, sau này ta chết, ngươi sẽ thủ mộ cho ta chứ?” Thú trấn mộ đương nhiên gật đầu. “Hai người đừng có dài dòng lê thê nữa!” Vẫn là lão Kim lên tiếng, “Nhìn bên kia đi!” Mọi người nhìn theo hướng tay của lão Kim. Góc địa cung có một đôi mắt xanh sáng rực. “Hầy!” Tần Bắc Dương rút Đường đao ra, “A Hải mau ra đây!” A Hải không ra mà lại có tiếng chó sủa vang lên. Chó trong mộ cổ? “Chủ nhân! Lão Kim ta là thợ săn thú trấn mộ, từng đào rất nhiều ngôi mộ khác nhau. Nhiều ngôi mộ cổ từng bị trộm sẽ biến thành hang ổ của thú hoang, đừng nói là chó mèo thỏ, ngay cả hổ, báo tôi cũng đă gặp!” Lão Kim nói chưa dứt lời thì một con chó chui ra, thân kim loại sáng bóng, không có một cọng lông nào nhưng lại có vảy đồng xanh như Cửu Sắc. Đuôi “chó” cũng lộ các đốt ngón tay như roi chín khúc, kẹp chặt trong hai đùi, tỏ rõ thái độ quyết đấu. Miệng chó không chảy dãi mà lộ ra cặp răng sáng bằng kim loại, kêu lạch cạch. Cơ thể của nó giống con chó nuôi ở Trung Quốc nhưng lại tỏa ra nhiệt lượng cuồn cuộn như thùng thuốc súng… Thú trấn mộ Hoàng Nhĩ! Tần Bắc Dương đặt tên cho nó ngay lập tức. Trong mộ của Vân Gian Lục Cơ có bút tích “Hoàng Nhĩ thiếp” của chủ mộ, rõ ràng nó là hóa thân của Hoàng Nhĩ. Nhưng Tần Bắc Dương và lão Kim không hề hốt hoảng. Con thú trấn mộ này không phải quái vật to lớn, nhìn chỉ như chó bình thường. Đây là lần đầu tiên Cửu Sắc gặp thú trấn mộ có vóc dáng nhỏ hơn người mình. Không chờ lệnh chủ nhân, Cửu Sắc phun cầu lửa lưu ly nhanh như chớp vào người Hoàng Nhĩ. Những con thú trấn mộ khổng lồ trong quá khứ gặp cầu lửa cũng bị thương nặng, con chó nhỏ này khéo còn nổ tung luôn nhỉ? Tần Bắc Dương đang định than khóc cho yêu cẩu Lục Cơ, nhắm mắt không muốn thấy thảm cảnh này thì nghe tiếng va giòn giã… Cầu lửa lưu ly đụng vào thú trấn mộ Hoàng Nhĩ rồi bắn ngược lại như quả bóng đàn hồi, lao thẳng vào người Cửu Sắc. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, thú trấn mộ ấu kỳ lân dùng sừng hươu ngăn cản lại. Gậy ông đập lưng ông, cầu lửa lưu ly lao vào Cửu Sắc khiến nó lùi lại mười thước, bốn vó tung lên, tia lửa văng tung tóe, gạch vỡ vụn. Có tiếng chó sủa. Chó Hoàng Nhĩ nhảy lên, nhanh chóng lao vào Cửu Sắc. Bóng con chó sượt qua, tựa như màn trập của máy ảnh nhấn xuống vô số lần. “Chó sủa là chó không cắn”, người ta thường nói vậy. Cửu Sắc bị tiếng sủa của Hoàng Nhĩ làm cho nhờn, chủ quan khinh địch. Không ngờ thú trấn mộ Hoàng Nhĩ còn mạnh mẽ hơn Quỷ Ngao Vương. Hoàng Nhĩ còn có vóc dáng nhỏ nhắn, linh hoạt mà tránh sừng hươu của Cửu Sắc, cắn trúng vai thú trấn mộ ấu kỳ lân. Cửu Sắc khinh địch nên phải trả giá. Miệng Hoàng Nhĩ không lớn nhưng răng cực sắc bén, sức lực chất chứa 1000 năm từ linh thạch thú trấn mộ ùa ra như mũi khoan trùng kích, làm vỡ lớp vỏ đồng xanh của Cửu Sắc, thủng hai lỗ hổng. Thú trấn mộ ấu kỳ lân tức giận quay đầu nhưng Hoàng Nhĩ cắn nó không nhả, như thể răng mọc rễ trên người Cửu Sắc. Thế là sừng hươu của Cửu Sắc cũng không thể tấn công được, cầu lửa lưu ly không bắn được vào mục tiêu. Tần Bắc Dương thấy lo lắng. Đây là chiến lược chiến đấu mà chỉ những con chó chiến đấu hàng đầu trên chiến trường chó mới sử dụng. Cửu Sắc kêu lên đau khổ. Tần Bắc Dương sốt ruột muốn lấy Đường đao chém thì lại nghe tiếng nhị hồ quen thuộc… Thú trấn mộ thích cung thương âm luật, phong nhã ti trúc. Quả nhiên, Hoàng Nhĩ ngừng công kích, nhả Cửu Sắc ra, duỗi hai chân trước, đổi từ thế tấn công sang phòng thủ. Là “thợ săn thú trấn mộ” hàng đầu, lão Kim tinh thông các loại nhạc khí, sở trường là các điệu hát dân gian Trung Quốc. Chỉ cần một người cũng làm được thành dàn nhạc cả hiếu cả hỉ! Cửu Sắc vốn tưởng một phát ăn ngay, không ngờ bị thương xong nhanh chóng yếu đi, không thể tấn công bất ngờ nữa, chỉ có thể đạp đất phô trương thanh thế. Tần Bắc Dương tranh thủ giơ Đường đao An Lộc Sơn lên định liều mạng cùng thú trấn mộ Hoàng Nhĩ thì địa cung vang lên tiếng pháo đì đùng muốn rách màng nhĩ, át cả tiếng nhị hồ. Tạp âm che lấp âm nhạc, khói thuốc súng thay thế vũ khí lạnh. Hoàng Nhĩ lại điên cuồng lao lên. Cửu Sắc chỉnh đốn tinh thần, miễn cưỡng dùng sừng hươu ngăn cản kẻ địch mạnh…