Chương 28-2 Chó Hoàng Nhĩ (2)
Đây là mưu kế của A Hải. Đầu tiên, hắn khống chế thú trấn mộ Hoàng Nhĩ, lại tính toán đến lão Kim tinh thông “đạo địa cung” nên phải lấy độc trị độc, dùng âm thanh công kích âm thanh, như thế mới khống chế được việc lão Kim sử dụng âm nhạc chế trụ thú trấn mộ. Coi như Tần Bắc Dương có tìm được cây địch trong túi đồ thì cũng không làm nên cơm cháo gì, còn có thể phiền phức hơnHoàng Nhĩ là một con chó buồn, cũng là một con chó điên. Quan tài chủ nhân đã bị phá hủy. Trong những năm tháng vô tận, ngôi mộ này đã bị trộm mộ viếng thăm không biết bao nhiêu lần, nó luôn áy náy vì mình đã không thể bảo vệ được chủ nhân. Nó quyết tâm ở lại nơi này, bảo vệ mình cũng như bảo vệ linh cữu chủ nhân, như mọi con chó trung thành khác trong thiên hạ. Bất ly bất khí. Nó đã ở đây 1600 năm. “Oni-chan!’ Bỗng nhiên Tần Bắc Dương nghe thấy tiếng gọi bằng tiếng Nhật trong trẻo. Là Hikaru. Ở một nơi pháo nổ ầm ĩ thế này, sao anh lại nghe rõ? Chẳng nhẽ là ảo giác? Cũng có thể là một loại thiết bị phát tiếng theo hướng nhất định. Tần Bắc Dương nghiêng về giả thiết sau. Thính giác của anh vượt qua người thường, có thể phân biệt được nguồn âm thanh. Anh mang Đường đao đi thẳng về phía địa cung. Một bước đạp hụt. Không có tiếng thét chói tai, không có nỗi sợ rơi tự do, nhưng anh mở to hai mắt. Trong nháy mắt, 60 thế kỷ. Cát bụi trần ai… Tần Bắc Dương cũng không nghi ngờ về việc mình còn sống. Cơn đau lan khắp toàn thân, từng khớp xương đau nhức, và tiếng pháo biến mất. Anh sờ xung quanh. Xương dưới mông, xương dưới đầu, tất cả đều là xương. Hầu hết đã vụn như bột nhưng cũng có cái cứng như đá. Xương va vào xương là đau nhất. Không chỉ là nỗi đau thể xác, mà còn là sự xót xa – nỗi tuyệt vọng của người ra đi trước đó. Anh đi tìm Hikaru nhưng ở đây không có, không nhìn được gì. Chỉ toàn xương, xương và xương. Anh hiểu rằng mình đã rơi vào bẫy của A Hải. Đây là địa cung dưới đại cung. Hoặc có lẽ, địa ngục dưới địa cung. “Hikaru!” Tần Bắc Dương lại gầm lên, anh muốn có ánh sáng. Muốn có ánh sáng, phải có Hikaru – Quang. Có hai luồng ánh sáng chiếu đến, hình như là từ đèn mỏ. Ánh sáng lạnh lùng như ma trơi nhảy múa trong đêm tối sâu thẳm. Tần Bắc Dương thấy mình đang ở đáy một cái hố sâu, phía trước là một bục cao xếp thành nhiều tầng. Ở giữa là một bục hình chữ nhật đặt trên một khối trụ lớn. Ở trên đỉnh là Hikaru đang bị trói vào cây cột đá to. Ánh sáng màu lam lạnh lẽo chiếu lên Hikaru 15 tuổi, như chồi măng xanh tươi đang nở. Hai tay hai chân cô bé đều bị trói, không thể cựa quậy. Dưới chân cô có rất nhiều củi khô, hiển nhiên được vận chuyển từ mặt đất xuống. Tư thế này của Hikaru giống một người bị hiến tế cho các loại quỷ thần thời xa xưa… “Oni-chan!” Saga Hikaru thấy Tần Bắc Dương thì kêu ầm ĩ. Tần Bắc Dương muốn đứng lên thì lại giẫm phải đá vụn mà ngã xuống. Anh mò Đường đao sau lưng, giãy giụa trong hố. Cát ở đây không hình thành tự nhiên mà hình thành từ tro cốt của nhân loại. Anh mò thấy rất nhiều xương sọ, thanh niên có, trẻ con đầu chưa đóng thóp có, xương chậu của cả đàn ông và đàn bà. Có khối xương gắn viên ngọc đẹp đẽ trên trán, là trang sức của người chết. Có khớp xương bị bùn đất che lấp, giữ nguyên tư thế khi mới chết – một người con gái khom lưng nghiêng người, tứ chi co lại, như quỳ rồi ngã xuống, hai tay hướng lên trời nhưng vẫn cầu xin cơ hội sống sót. Đây là người bị tuẫn táng. Có người nói, trước thời Tần, trong mộ thường có người, ngựa, xe, dê, bò… Tất cả đều bị coi là súc sinh không có sinh mạng, bị vùi vào trong mộ của chủ nhân, cùng đi sang thế giới bên kia. Nhưng đây chắc chắn không phải mộ cổ thời kỳ Ngụy Tấn, Lục Cơ lại là một văn nhân thì sao lại có người tuẫn táng theo cùng? Tần Bắc Dương tự đoán – mộ của Lục Cơ ở núi Phúc Tuyền thật ra là nơi sinh sống của người nguyên thủy. Mấy ngàn năm trước, nơi này có làng xóm nguyên thủy và mộ táng, thậm chí có tổ tiên trực hệ của nhà họ Lục ở Hoa Đình? Có điều, lần đầu tiên bị rơi vào hố chôn người, Tần Bắc Dương không cảm thấy thoải mái cho lắm, còn khó chịu, chả trách rơi vào đau như vậy. Đó là nỗi đau đớn tuyệt vọng của người bị tuẫn táng cuối cùng! Anh nhớ tới kim tự tháp đầu lâu của Bả Tử Thiếp Mộc Nhi. Anh liều mạng leo lên mãi mới không bị đống xương phủ lên người nữa. Hikaru khóc lóc khi thấy Tần Bắc Dương khổ sở, dù bản thân thì vẫn đang bị trói trên đàn tế. Ánh sáng càng rực rỡ hơn ở địa cung dưới đại cung. Anh chứng kiến đàn tế toàn màu đỏ, rõ ràng từng bị hỏa hoạn, còn có vết tích nám đen của lửa. Bên dưới là người bị chôn sống, bên trên là người bị hỏa thiêu. Đốt người sống để tế trời gọi là “liệu tế” trong văn tự cổ. Họ đắp đất, gom cây cỏ rồi đốt, sau đó lấy tro cốt và tro cỏ cùng đổ vào hố tro. Trong chớp nhoáng, bên cạnh Hikaru có thêm một ngọn lửa, chỉ nhúc nhích một chút là sẽ chạm vào củi khô bên dưới, đốt thân thể trẻ trung kiều diễm này thành đống than cốc. Người đàn ông mặt sẹo cầm đuốc. “A Hải!” Tần Bắc Dương gọi tên hắn. A Hải mỉm cười, “Tần Bắc Dương, đã lâu không gặp” “Đừng… đừng làm thế” Anh định chửi bới nhưng thấy sinh mệnh Hikaru nằm trong tay A Hải, đành phải nén giận. “Ồ, anh nuôi tóc dài đẹp đấy” Một người đàn ông được người đàn ông khác khen tóc đẹp, Tần Bắc Dương cảm thấy không thoải mái, còn khó chịu trong lòng! “Tôi chỉ muốn trải nghiệm cảm giác của người xưa trong thời Xuân Thu Chiến Quốc thôi” “Cũng hay!” A Hải càng dịu giọng hơn, “Được rồi, nói cho anh một chuyện – 10 ngày trước, ngày Giáng sinh, tôi đi tìm Anna” “Âu Dương Anna? Cô ấy ở Thượng Hải?” A Hải hời hợt, “Còn có Tề Viễn Sơn bạn anh. Tiếc là bọn họ không có nhà. Nhưng tôi đã gặp con gái họ, tên là Cửu Sắc” “Đừng! Đừng!” Tần Bắc Dương điên cuồng thét lên, nhưng chân dẫm lên đống xương nên liên tục bị trượt xuống, không thể thi triển khinh công của “đạo thích khách”. Anh nhớ đến cung tên, rút nỏ từ một người bị tuẫn táng rồi bắn. A Hải đã phòng thủ, giơ cái khiên đồng xanh lên che. Hắn nhặt cung tên lên, “Tôi còn thay quần áo cho con bé Cửu Sắc một tuổi rưỡi đó. Thấy cơ thể của nó. Rất đẹp!” “Súc sinh… Nó là đứa bé ta cứu được từ mộ công chúa Vĩnh Thái! Không được đụng vào con bé!” “Yên tâm, con bé vẫn an toàn, cũng rất khỏe mạnh, bên cạnh nó còn có thần hộ mệnh. Anh nói nó đi ra từ mộ cổ thì tôi hiểu rồi!” A Hải ám chỉ con mèo mun, “Giờ Cửu Sắc đang ở cạnh cha mẹ mình. Hôm Giáng sinh, Tề Viễn Sơn và Anna gặp qua anh rồi bọn họ đã đi Thượng Hải, không biết giờ đang ở đâu nhỉ? Anh tạm thời không thể gặp bọn họ” Viền mắt Tần Bắc Dương đỏ quạch, “Tề Viễn Sơn và Anna đều là bạn tốt của ta, đừng có làm gì con của họ. Đánh ta đây này!” A Hải rất thông minh, nhận ra ngay, “Thì ra là thế! Anh không biết bí mật kia. Tốt nhất là nên biết!”