← Quay lại trang sách

Chương 29-1 Kết cục thứ 2 (1)

Nhiều năm về sau, đoàn khảo cổ tìm thấy rất nhiều di vật cổ thời kỳ văn hóa Lương Chử và Tung Trạch. Định tuổi bằng đồng vị cacbon-14 cách khoảng sáu nghìn tới bảy nghìn năm trước, xuất thổ trong hầm tuẫn táng có đồ gốm và đồ ngọc từ thời kỳ đồ đá mới. Vòng tong hình người thú, chiếc bình bằng gốm đen, đỉnh chân lỗ…Đứng trước hố tuẫn táng, A Hải tắt ngọn đuốc, cao giọng đọc thơ trước đống xương trắng ngổn ngang trong hố. Nâng chén rượu lên, vui buồn thoáng chốc. Đời người chẳng mấy, cứ đến rồi đi. Thời gian trôi mau, hoa phai màu buồn. Táo rộ tiết xuân, lan khoe sắc thu. Ngày sau còn khổ, ngày cũ vẫn đau. Tại sao lại không tận hưởng hôm nay. Vui cùng bằng hữu, buồn vì phân ly. Quên đi muộn phiền khi gặp bằng hữu? Rượu ta hiếm có, hãy thưởng thức đi. Ngâm khúc đoản ca, ngày vui bất tận. Người đời chỉ biết đến Tào Tháo có “Trước ly rượu ta nên ca hát, một đời người thấm thoát là bao?”(1) trong “Đoản ca hành”. Lục Cơ cũng có một “Đoản ca hành”, mấy câu mở đầu có phần đạo ý của Tào Mạnh Đức. Chỉ có hai câu cuối “Ngâm khúc đoản ca, ngày vui bất tận” thật là hợp với ngữ cảnh! Dưới mộ của Lục Cơ, trước hố tuẫn táng sáu ngàn năm trước, vẫn là “Đêm dài vô tận”. (1) Trích thơ Đoản Ca Hành, bản dịch của Lệ Chi Sơn ở thiviennet “Trong “Thế Thuyết Tân Ngữ” ghi lại, sau binh biến ở Cầu Hà trong Bình Nguyên, Lục Cơ bị Lư Chí gièm pha, bị oan. Trước khi bị xử trảm than rằng: muốn được nghe lại tiếng hạc kêu ở cố hương Hoa Đình, không biết còn có thể nghe được không?” Nghĩ tới đây, A Hải còn có thể xuất khẩu thành chương, thuận miệng lấy một chút thơ nhạc phủ cùng với “Thế Thuyết Tân Ngữ”. Tần Bắc Dương nằm trong hố tuẫn táng nói: “Lục Bình Nguyên chính là Lục Cơ – chủ mộ ở đây. Đường làm quan hung hiểm, giang sơn gặp nguy. Lục Cơ là một thư sinh, không phải người giỏi liệu việc đánh trận, bại trong tay Bát Vương, trước khi bị hành hình, nhớ thương tiên hạc ở cố hương Hoa Đình, hối hận đã bỏ quê lên Lạc mưu cầu công danh!” A Hải bỗng nhiên phát ra tiếng kêu giống của tiên hạc – giống tiếng kêu của Bạch Hạc trên núi Thái Bạch, làm người nghe nổi da gà. “Tôi thấy hơi nhớ núi Thái Bạch rồi! Mấy năm trước, Lão Cha từng hỏi tôi, có muốn cưới A U làm vợ không. Thiên Quốc không thể để phụ nữ làm chủ, A U cũng không thể trở thành Võ Tắc Thiên, vẫn phải có một người đàn ông đứng ra”. A Hải đi một vòng qua đàn tế. “Không ngờ, người đàn ông đó là anh!” “Tôi vốn không có chủ đích muốn làm chủ núi Thái Bạch, nhưng ít nhất cũng không thể để anh đi” “Sớm biết trước, mười hai năm trước ở Tô giới Đức Thiên Tân, Lão Cha đi tìm chồng tương lai cho A U, tôi đã liều mạng giết chết anh!” “Giờ anh có thể ra tay cũng chưa muộn” Tần Bắc Dương rơi xuống hố tuẫn táng, tay đã mỏi rã rời. A Hải chỉ cần bắn một phát súng hoặc một cái cung cũng có thể lấy mạng Tần Bắc Dương ngay lập tức. A Hải thản nhiên lắc đầu: “Anh còn nhớ ở núi Đạt Ma trên biển Hoa Đông, tôi với anh từng chơi một ván cờ vây trên bàn cờ đá ở đỉnh núi không?” “Nhớ, tôi chọn quân đen, thắng một ván!” “Giới cờ vây Nhật mới nổi lên một quy tắc mới, quân đen đi trước chiếm ưu thế, quân trắng đạt komi(2), nên người thắng là tôi” (2) Thuật ngữ cờ vây. Điểm cộng khi đếm đất, thường là 65, cho quân Trắng do Đen có lợi thế đi trước Tần Bắc Dương không hiểu anh ta có ý gì, nên thành xuôi theo: “Có lý” “Nhưng ở ván đầu tiên của chúng ta, anh vẫn là người thắng” “Cái anh nói không phải cờ vây! Mà là tôi đã thắng được trái tim của A U” “Chúng ta tiếp tục ván nữa được không?” “Tại đây? Cờ vây?” A Hải lấy một bàn cờ vây bằng đá ở sau lưng ra, giống một cái thớt lớn, nhìn rất giống bàn cờ ở đỉnh núi Đạt Ma trên biển: “Anh không biết, tháng trước tôi đặc biệt chạy tới núi Đạt Ma Đông Hải, một mình chuyển bàn cờ đá này từ trên đỉnh núi xuống…” “Anh! Thì ra anh đã lên kế hoạch từ sớm rồi? Gồm cả dự đoán thiết kế tận chiến – núi Phúc Tuyền, mộ Lục Cơ, hố những người tuẫn táng tiền sử?” “Thêm cả con thú trấn mộ Hoàng Nhĩ kia! Tôi đã đích thân thuần phục nó, dù sao tôi cũng từng tu “đạo địa cung”, tôi cảm thấy con thú trấn mộ này rất giỏi, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được, tôi đoán… thú trấn mộ nhỏ của anh cùng lắm đánh hòa với nó, như thế sẽ không tới phiền chúng ta chơi cờ vây được” “Anh tỏa ra hơi thở rất đặc biệt, biết ngài Akutagawa và Hầu tước Saga sẽ tới tìm tôi, mà thú trấn mộ lại là cỗ máy có giác quan cực nhanh nhạy. Cửu Sắc sẽ men theo mùi hương thảo của đỉnh Jungfrau núi Alps đến. Lão Kim “Thợ săn thú trấn mộ” cũng sẽ đi cùng tôi, nên anh mới chuẩn bị pháo, tiếng ồn sẽ khắc chế bộ phận nghe của thú trấn mộ” Tần Bắc Dương càng nghĩ càng sợ, tất cả đều đã bị kẻ thù trước mặt thiết kế hoàn hảo. “A Hải, chắc tin tức ở Thượng Hải của anh cũng là cố ý để lộ ra đúng không? Vì muốn tôi mắc bẫy?” “Cuối cùng anh cũng thông minh một lần! Trước kia anh ngu ngốc thế sao tôi không bắt anh sớm chút?” Nói xong, A Hải ném một chiếc dây thừng xuống hố người tuẫn táng.