Chương 29-2 Kết cục thứ 2 (2)
Tần Bắc Dương túm dây, khó khăn bò ra khỏi hố xương như cát chảy. A Hải quay lại nhìn ánh sáng trên đàn tế: “Lúc người lớn chơi cờ, trẻ con phải im lặng, ngươi là công chúa của Saga, chắc cha ngươi cũng dạy ngươi rồi đúng không?”Hikari thở hồng hộc gật đầu, cô nhìn con dao găm ở eo của A Hải. A Hải ôm bàn cờ đá nặng hơn trăm cân, nhẹ nhàng nhảy xuống đàn tế, đủ để thấy công lực thâm hậu cỡ nào. “Sao tôi phải chơi tiếp ván cờ nữa với anh?” Tần Bắc Dương rút Đường đao, khoa chân múa tay trước ngực A Hải, “Anh có biết không, tôi nằm mơ cũng thấy băm anh thành vạn mảnh!” A Hải chỉ lên đỉnh đầu: “Nếu anh từ chối ván này, thì tế phẩm của đàn tế chính là cho anh đi gặp ông trời sáu ngàn năm trước” “Nếu tôi đồng ý thì sao?” “Được! Ván cờ này, nếu anh thắng tôi, anh và con bé kia có thể rời đi cùng nhau. A Hải tôi quyết không nuốt lời” “Anh dày công thiết kế bẫy này chỉ vì muốn chơi cờ vây với tôi sao?” A Hải sờ vết sẹo bên má phải: “Mặc dù tôi với anh có thù hận sâu đậm nhưng chưa tới lúc tôi giết anh” “Nếu tôi thua thì sao?” “Tôi vẫn thả người đi, nhưng anh thì ở lại” “Được, nếu tôi thua, tôi sẽ ở lại. Anh thả cô bé đi!” Tần Bắc Dương giơ ngón cái với Hikari, cô gái người Nhật không hiểu họ đang nói gì. Nhưng ánh mắt của anh làm cô bé yên tâm, tin tưởng anh sẽ cứu được mình. “Quân tử lời hứa ngàn vàng! Bắc Dương, anh để vũ khí cách đây hơn một trượng. Tôi cũng bỏ dao găm ra, đảm bảo chúng ta sạch sẽ chơi cờ, tâm không vướng bận” A Hải ném dao găm của mình cách hơn một trượng trước, Tần Bắc Dương nhìn lên Hikari ở trên đàn tế rồi cũng ném Đường đao và nỏ của mình ra. “Anh biết nói tiếng Nhật sao?” Trước khi hạ cờ, Tần Bắc Dương hỏi, A Hải ngước lên nhìn: “Tôi không phải người Nhật! Anh cũng biết tiếng Nhật mà? Đầu năm nay, chỉ cần có tí tiền, đi Nhật học, nhiều như lá rụng mùa thu” Hai bên chọn quân. Tần Bắc Dương lại nhận quân đen, lần này phải komi rồi. Anh nhấc ngón trỏ và ngón giữa lên, đặt một quân cờ. A Hải đã có kế sách, nhanh chóng bài bố, triển khai thế tấn công mạnh mẽ tựa như sẽ thắng trên từng tấc đất. Chớp mắt đãvào thế tàn sát, giống như thích khách liếm máu trên lưỡi đao. Tần Bắc Dương ra chiêu nào đỡ chiêu đó, nhưng một hai năm không chơi cờ đương nhiên có chút vất vả. Anh nhìn liếc về phía đỉnh đầu, gửi hy vọng vào Cửu Sắc và lão Kim, mau thắng thú trấn mộ chó nhỏ tai vàng, từ trên trời giáng xuống cứu anh. Để kéo dài thời gian, Tần Bắc Dương hỏi: “Anh lớn lên từ núi Thái Bạch, ai dạy anh chơi cờ?” “Cha tôi là cao thủ cờ vây, ba tuổi tôi đã biết chơi cờ. Năm tôi bốn tuổi, cha tôi bị kẻ gian hãm hại. Sau đó, bạn thân của cha đã nuôi tôi, dạy tôi về luật cờ vây” “Cha anh là ai?” “Một người anh hùng” “Còn gì nữa?” “Không thể nói!” Sao A Hải có thể dễ dàng nói ra chứ. “Tần Bắc Dương, anh có tư duy toán học và tư duy logic, còn cả cái nhìn bao quát. Đây chính là một ưu thế lớn khi chơi cờ của anh!” “Tôi nghe nói, mười tuổi anh tới núi Thái Bạch rồi, thế ai chơi cờ với anh?” “Lý Cao Lâu, trên núi Thái Bạch có hai cao thủ cờ vây. Tôi đứng đầu, anh ta thứ hai” Sau khi suy nghĩ, A Hải đặt quân trắng vừa hay hóa giải được thế phản công của quân đen. “Nghe nói chỉ có anh từng thấy mặt của anh ta?” Tần Bắc Dương căng thẳng tranh đoạt ở mép bàn cờ. “Anh ta trông như thế nào?” “Mặt anh ta… nghĩa trên mặt chữ luôn, vô cùng đáng sợ!” “Hình như Mạnh Bà rất thích anh ta?” “Đúng thế, Lý Cao Lâu chính là đời sau của Lý Thuần Phong, con trai của thầy phong thủy hoàng gia triều Thanh, trời sinh thông minh hơn người, quả là một thiên tài, học gì cũng nhanh nhất. Nhưng anh ta không thích nói chuyện, cả ngày cứ đeo mặt nạ quỷ, điên điên khùng khùng, miệt thị tất cả các bạn học khác, trừ bạn chơi cờ vây là tôi. Mười hai năm trước, sau đêm ở Tô giới Đức Thiên Tân, anh ta biến mất luôn. Mạnh Bà và Lão Cha nói, Lý Cao Lâu đã đem họa diệt vong cho núi Thái Bạch, anh ta là ngôi sao tai họa, nên đuổi hẳn anh ta khỏi Trung Quốc” “Anh ta về nước bao giờ?” “Mấy năm gần đây, anh ta chỉ xuất hiện ngắn hạn ba lần. Lần đầu tiên là mùa đông năm 1917, anh ta theo chúng ta đến núi Đạt Ma trên biển. Lần thứ hai, là mùa xuân năm 1918, lúc anh đang hôn mê, bị trói trên núi Thái Bạch, Lý Cao Lâu đến dạy anh “Đạo địa cung”. Mà anh tốt nghiệp ở “Trường học Thiên Quốc”, anh ta cũng rời đi” “Thì ra, thầy Mặt Nạ Quỷ đến để dạy “đạo địa cung” cho một mình tôi…” “Lần thứ ba, Hội nghị hòa bình Paris năm 1919, trước đêm tổ chức đại hội Liên minh thích khách thế giới, anh ta đột nhiên xuất hiện tại Paris, xung phong nhận việc muốn tham gia vào hành động của thích khách” “Anh ta để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho tôi là tiếng Anh và tiếng Pháp vô cùng trôi chảy” Tần Bắc Dương miệng nói, mắt đã chuyển tới bàn cờ. “Chỗ này tôi nhận nhé!” Anh cầm quân cờ trắng, nhìn ra được mấu chốt nào đó không đơn thuần là trên bàn cờ vây. Tần Bắc Dương sẽ không cho anh ta bất kỳ cơ hội nào, cắn chặt anh ta không buông, A Hải chỉ còn cách đẩy bàn cờ chịu thua.