Chương 30-1 Thiên sứ khói ám hiệu (1)
Ván thứ hai, Tần Bắc Dương lại thắngA Hải lạnh lung thu lại quân cờ đen trắng trên bàn cờ vây, tựa như chuẩn bị cho bán thứ ba: “Anh… lại thắng!” “Không thể trách tôi” Tần Bắc Dương nhìn Saga Hikari trên đàn tế, cả ván cờ, cô gái Nhật Bản luôn thầm cổ vũ cho anh. “Đúng, không trách anh, không trách anh…” A Hải sờ vết sẹo trên má phải, tự lẩm bẩm. Tần Bắc Dương tự nhắc nhở bản thân không được nóng vội: “Năm thứ 8 Dân Quốc, mùa xuân năm 1919 lịch tây, Manhattan New York, đột nhiên anh xuất hiện để lấy trộm tài liệu cơ mật sử dụng trong Hội nghị hòa bình Paris của chính phủ Trung Quốc” “Thì sao?” “Tôi từng hỏi A U về chuyện này, mà cô ấy lại không biết. Khi đó, tôi theo A U và đám Lão Cha đi tới châu Âu, anh đến muộn đúng một tháng. Mà anh nói bị cúm Tây Ban Nha trên thuyền, một tháng sau mới khỏi. Lý do này rất ổn, khi ấy có rất nhiều người bị nhiễm cúm Tây Ban Nha” A Hải cười nhạt: “Tôi thừa nhận là tôi đã tự tiện hành động ở New York” “Nếu những tài liệu ngoại giao cơ mật này bị anh trộm đi ở New York thì người duy nhất được hưởng lợi là ai?” Tần Bắc Dương chậm rãi truy đuổi đến trọng tâm của vấn đề. “Không cần tôi nhắc chứ” “Không cần” “Được rồi, nói cho tôi biết đi. Rốt cục anh là ai?” A Hải im lặng hồi lâu, lắc đầu nói: “Thế giới này có rất nhiều bí mật mà anh không biết” “Anh vẫn còn nhớ tới Càn lăng của Võ Tắc Thiên? Hay nhớ thới thú trấn mộ thiên tử?” A Hải đặt một quân cờ đen lên chính giữa bàn cờ bằng đá: “Có lẽ là điều lớn lao hơn!” “Tôi đã thuyết phục A U, núi Thái Bạch đã từ bỏ kế hoạch mở Càn lăng rồi” “Tần Bắc Dương, nể tình mối nghiệt duyên của chúng ta, tôi tặng anh một câu thành thật. A U thông minh nhường nào chứ? Tài trí và tâm tư của cô ấy vượt xa anh cả vạn lần. So với A U, anh chỉ là một con kiến không có não” A Hải cười kì dị, đem theo vết sẹo trên má phải nhìn như “Người cười” dưới ngòi bút của Victor Hugo. “Đừng hòng khích bác ly gián!” Tiếng hét của Tần Bắc Dương đầy nội lực, nhớ tới lần đầu gặp A U trong địa cung, đôi mắt đen đó… “Trong số tất cả những người tôi từng gặp, A U mới là người đáng sợ nhất! Anh mãi mãi không bao giờ biết cô ấy đang nghĩ gì? Tôi chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ của cô ta…” A Hải quơ một quyền, đánh trúng vị trí chính giữa bàn cờ, quân đen bị vỡ thành bột. Tần Bắc Dương liếc nhìn Hikari trên đàn tế: “Tôi có thể đưa cô ấy đi được không?” “Ồ… suýt chút nữa thì quên tiền cuộc ván thứ hai” A Hải thắp đuốc, ngọn lửa nhảy múa như đốt vết sẹo trên má phải. “Tôi bảo anh ngu ngốc đúng là không sỉ nhục anh chút nào! Có ai đã nói với anh chưa? Tần Bắc Dương, não anh thật ít nếp nhăn! Nếu không phải may mắn theo anh thì anh đã chết không biết bao nhiêu lần rồi!” Nói xong, A Hải ném ngọn lửa lên đàn tế, ngọn lửa vây quanh Hikari. Trên đàn tế của 60 thế kỷ trước, Suga Hikari bị ngọn lửa hừng hực vây quanh hiến tế cô về địa ngục… Cô gái Nhật Bản mười lăm tuổi kêu gào cứu mạng… Tần Bắc Dương gân xanh như muốn nổ tung, lập tức thi triển khinh công “đạo thích khách”, điểm mũi chân lên bàn cờ đá, phi thân nhảy lên đàn tế. Nhưng bay được một nửa, cổ chân bị một bàn tay nắm lấy. Bàn tay lạnh như người chết. Má trái trắng muốt của A Hải nở nụ cười với anh, vết sẹo bên má phải đang co giật, tay trái túm chân phải của anh, hai người cùng rơi xuống. Trong lúc đang rơi xuống, Tần Bắc Dương nhìn về phía đàn tế hét lên, sờ thấy ngọn lửa nóng rực. Anh đạp mạnh hai chân nhưng không sao đá được tay A Hải. Trong giây phút gần như đồng quy vu tận, anh nhìn thấy nham thạch vỡ vụn trên đỉnh đầu, vô vàn những viên đá vỡ rơi xuống mang theo cả nhiệt độ nóng hừng hực… Hai đôi ánh sáng xanh lục, bốn cánh đập mạnh, một con thú màu đen điên cuồng hạ xuống vực. Thiên Sứ Bốn Cánh. Trên trời rơi xuống hai con thú trấn mộ. Một con là thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh, một con là thú trấn mộ ấu kỳ lân. Thiên Sứ Bốn Cánh mở đầu, bắn đạn từ súng gatling. Cửu Sắc mở miệng, phun cầu lửa lưu ly. Đạn và cầu lửa gào thét bay về phía A Hải, muốn xé xác hắn thành mảnh vụn. A Hải nhanh nhẹn nhảy vào trong hố tuẫn táng, giống như nhảy vào biển lớn, xương trắng và tro cốt nháy mắt che kín hắn, đạn và cầu lửa vừa hay chạm tới di cốt từ sáu ngàn năm trước. Tần Bắc Dương nhảy lên đàn tế, lăn vào lửa, dùng hai tay thay chổi, áo thợ mộ đã cháy thành tro chỉ thừa lại vài mảnh vải. Những bắp thịt bị thương, rơm rớm máu. Anh bất chấp đau đớn, nhanh chóng cởi trói cho Saga Hikari. Cô thiếu nữ còn chưa hoàn hồn, ôm lấy anh, hôn anh. Tần Bắc Dương ngại ngùng buông tay, từ mặt tới tai đỏ lừ. Thực ra, hai chân của Hiakari còn chưa chạm đất, ngọn lửa vừa bùng lên chỉ vài giây, trừ gót giày bị cháy hỏng thì không thương tổn gì. Saga Hikari đau lòng sờ vết bỏng khắp người Tần Bắc Dương. Cô luôn mồm gọi “anh trai”, nước mắt rơi lã chã. Lần thứ ba anh cứu mạng cô. Hai con thú trấn mộ cùng rơi xuống, còn có cả lão Kim “người săn thú trấn mộ” cùng với Tiền Khoa – chủ nhân của Thiên Sứ Bốn Cánh. Lão Kim dùng cuốc đào hố tuẫn táng, tiểu thú trấn mộ Cửu Sắc cũng dùng sừng của mình giúp sức. Dù A Hải có bị ngạt chết cũng phải tìm thấy xác, không phải chỉ mới một hai phút mà đã biến thành di cốt cổ nhân hoặc thành hóa thạch rồi chứ? Nhưng, dù có đào xuống ba thước, đến tận đáy của hố cũng không tìm thấy dấu vết người sống nào hoặc thi thể mới. Tần Bắc Dương thở dốc: “Thỏ khôn đào ba hang, A Hải chắc chắn đã lên kế hoạch đào tẩu rồi. Tôi đoán anh ta đã trốn xuống lòng đất rồi” “Mẹ kiếp! Lại để thằng ranh này trốn thoát!” Lão Kim dùng cuốc thợ mỏ đào hài cốt sáu ngàn năm. Tần Bắc Dương toàn thân bị bỏng ôm lấy Tiền Khoa: “Người anh em, sao cậu lại tới đây?” “Buổi trưa tôi nhận được điện thoại của Lão Kim nói cậu có thể sẽ gặp nguy hiểm, có thể mượn Thiên Sứ Bốn Cánh của tôi không? Hành động ở phía Tây Thượng Hải” Tần Bắc Dương mới nhớ đến lúc Lão Kim đi gọi điện thoại trước khi xuất phát ở quán cơm đường Nam Kinh. “Tôi và Caproni điều khiển phi thuyền, đưa thú trấn mộ đi” Tiền Khoa xoa đầu Thiên Sứ Bốn Cánh, “Giữa thú trấn mộ với nhau đều có cảm ứng tự nhiên, đặc biệt là Thiên Sứ Bốn Cánh. Giữa nó và Cửu Sắc có cảm ứng rất mạnh. Lúc chúng tôi bay qua Tô giới Công cộng Thượng Hải, đến Hồng Kiều ngoại ô phía Tây, nhìn thấy làn khói đen phía trước. Đây chính là tín hiệu tôi và Lão Kim đã giao hẹn trước” “Lão Kim, quả nhiên có mưu kế kỳ diệu! Đúng là nhân tài vừa làm quan văn vừa làm quan võ được!” Tần Bắc Dương vỗ vai “thợ săn thú trấn mộ”, gừng càng già càng cay, trước khi vào mộ đạo, anh còn không hiểu vì sao Lão Kim phải đốt khói trên đỉnh nói, thì ra để ra hiệu cho Tiền Khoa và Thiên Sứ Bốn Cánh. “Chúng tôi theo làn khói bay tới địa giới Thanh Phố, đáp xuống cạnh núi Tiểu Sơn Khâu. Tôi thấy xe ô tô của phòng tuần bộ, còn có cả hãn huyết mã của anh, tôi liền vào mộ đạo tìm anh cùng Thiên Sứ Bốn Cánh” Tiền Khoa nói xong, Lão Kim bổ sung: “Chủ nhân, vừa rồi lúc anh rơi vào bẫy, tôi và Cửu Sắc cùng huyết chiến với con chó tai vàng, Trung Sơn cũng bận vào giúp. Nhưng con thú trấn mộ đó quá kinh khủng! Nhạc cụ của tôi bị nó làm ồn át đi. Chúng tôi giằng co nhau, may mà có Tiền Khoa và Thiên Sứ Bốn Cánh kịp thời tới. Lúc hai thú trấn mộ cùng xông lên, đánh bại chó tai vàng, dù thế nhưng thắng không anh hùng…”