Chương 30-2 Thiên sứ khói ám hiệu (2)
“Mọi người từ trên trời đáp xuống?” Tần Bắc Dương ôm Lão Kim và Tiền Khoa, “Mọi người cứu mạng tôi và Hikari rồi!”Anh vỗ đầu Cửu Sắc và Thiên Sứ Bốn Cánh, hai con thú trấn mộ đồng loạt biến thành thú cưng. “Anh, chúng ta đi ra thế nào?” Saga Hiakri nắm chặt anh không buông. Tần Bắc Dương dìu cô lên lưng thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh, rồi cũng trèo lên. Thiên Sứ Bốn Cánh thét dài một tiếng, khua bốn cánh sắt, bay từ hố tuẫn táng sáu ngàn năm trước, bay tới mộ cổ Lục Cơ một ngàn sáu trăm năm trước. Lần đầu tiên Hikari được cưỡi thú trấn mộ bay, thích thú la hét. Tần Bắc Dương ngửi thấy toàn hương thơm của đỉnh Jungfrau của dãy Alps. Trung Sơn đang đợi họ, nhìn thấy chủ nhân bị thương toàn thân thì rất kinh ngạc. Ở góc địa cung, thú trấn mộ chó tai vàng của Lục Cơ nằm cạnh quan tài của trung khuyển tai vàng… Ngực nó bị phanh ra, Cửu Sắc đã nuốt linh thạch của nó. Tần Bắc Dương quỳ xuống xin chó tai vàng tha thứ, di thể của thú trấn mộ cùng với bộ hài cốt của chú chó nhỏ một ngàn sáu trăm năm trước đều đã tới tận cùng. Thiên Sứ Bốn Cánh lần lượt chở Tiền Khoa, Lão Kim và Cửu Sắc. Trong bọc quần áo của Lão Kim có thuốc và băng vải, xử lý sơ vết bỏng cho Tần Bắc Dương trước rồi dặn Trung Sơn cởi áo cho chủ nhân mặc. Trên vai Cửu Sắc có hai lỗ nhỏ bị cắn, Tiền Khoa mở túi dụng cụ, vá tạm hai miếng thép vào cho thú trấn mộ nhỏ. Chịu đựng nỗi đau mà thuốc đem lại, đầu óc Tần Bắc Dương trở nên tỉnh táo hơn, liếc nhìn cô gái Nhật Bản mười lăm tuổi. Mục đích thực sự của A Hải ở màn kịch này là gì? Diệt trừ mình hay có mục đích khác? Vì sao hắn lại bắt Saga Hikari, suýt chút nữa thì thiêu chết cô ấy nữa? Chẳng lẽ lại là khổ nhục kế? Giống A U năm đó? Càng nghĩ càng hoảng! Tần Bắc Dương gõ vào đầu mình, A Hải nói anh ngu ngốc cũng không hẳn sai! Trước khi rời khỏi địa cung, anh nhặt hộp sơn có nét chữ của Lục Cơ, chữ bên trong “Hoàng nhĩ thiệp” – Có thể đây là chữ viết trên giấy cổ xưa nhất được Trung Quốc bảo tồn cho tới nay. So với những rừng vàng biển bạc, châu báu phỉ thúy trong những ngôi mộ cổ khác, tờ giấy mỏng mà lũ trộm mộ còn chê không thèm chùi mông mới thực sự là bảo vật vô giá… Khi ra khỏi cửa mộ đạo, sắc trời đã tối từ lâu, khói báo hiệu cũng đã cháy hết. Caproni điều khiển khinh khí cầu lớn vẫn đang neo lơ lửng trên đỉnh Phúc Tuyền. Xe hơi của phòng tuần bổ Tô giới Công cộng không còn nữa, nơi đỗ xe chỉ còn lại bốn thi thể. Cảnh sát trưởng Hilton và ba tuần bổ người Ấn Độ. Bốn người đều bị chết do cắt cổ họng, máu vẫn còn ấm. Lúc Tiền Khoa và Thiên Sứ Bốn Cánh vào mộ đạo, những người này vẫn còn sống. Tần Bắc Dương vuốt mắt cho cảnh sát trưởng Hilton. Cảnh sát trưởng vừa rút súng ra, tiếc rằng không nhanh bằng dao găm. Mấy phút trước, A Hải thoát khỏi cổ mộ, vừa hay gặp đám người cảnh sát trưởng Hilton. Hắn dùng dao găm cắt cổ họng bốn người, cướp xe chạy trốn. Tạ ơn trời đất, hãn huyết mã U Thần vẫn còn. Con ngựa cái này vừa thấy chủ nhân xuất hiện liền dùng cổ để làm nũng với anh. Nơi này không tiện ở lại lâu. Giuseppe Caproni thả thang dây xuống, Tiền Khoa trèo lên rồi vẫy tay tạm biệt. Khinh khí cầu nhổ neo dần bay lên, thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh giang rộng đôi cánh bay lên trời. Dưới đêm trăng, khinh khí cầu và thú bay vụt qua bầu trời vùng ngoại ô Thượng Hải, hướng về Phố Đông. Tần Bắc Dương nhảy lên hãn huyết mã, đỡ Saga Hikari để cô ngồi trước, hai người cùng chia sẻ một chiếc yên ngựa. Gió thổi tóc cô bay tán loạn, mỗi sợi tóc đều vương mùi thơm của đỉnh Jungfrau. Tóc Tần Bắc Dương dài gần bằng tóc cô, giống như hai ngọn lửa đen. Lão Kim và Trung Sơn lần lượt nhảy lên con ngựa đực màu nâu nhạt và con ngựa ô truy cái, hai con theo sát đuôi U Thần bốn vó đạp tuyết. Tiểu thú trấn mộ Cửu Sắc bị thương trên vai, chạy nhanh sẽ bị ảnh hưởng nên chỉ đành chạy chậm theo đuôi ba con ngựa. Tần Bắc Dương vì để đảm bảo an toàn cho Hikari, cố ý để hãn huyết mã chạy chậm lại, dù sao cũng không phải đua ngựa. Bốn người, ba ngựa, một thú xuyên qua màn đem của vùng ngoại ô Thượng Hải. Hikari thoát chết trong gang tấc, cô túm bờm đen của U Thần, tựa đầu vào vai “anh trai”, lại một người bầu bạn về quê… Đêm khuya, về đến Tô giới Công cộng, đường Nam Kinh đèn sáng như ban ngày, phồn hoa đô thị. Hầu tước Saga và Akutagawa muộn phiền chờ đợi ở trước cửa khách sạn, cuối cùng cũng thấy con gái trên lưng hãn huyết mã. Tần Bắc Dương ôm Hikari xuống, đặt vào trong lòng Hầu tước Saga. Không ngờ Hikari thoát khỏi vòng tay cha, chạy lên ôm eo Tần Bắc Dương từ phía sau, nước mắt lã chã. Đến khi anh kêu đau cô mới buông tay. Màn này khiến Hầu tước và Tần Bắc Dương đều ngượng ngùng. Hikari bị cha đẩy vào phòng khách của khách sạn. Akutagawa vỗ vai anh nói: “Tần Bắc Dương, con gái Nhật Bản trọng tình nghĩa, coi nhẹ sống chết, anh phải cẩn thận đó!” Tần Bắc Dương từng ở Nhật chín tháng đương nhiên hiểu ý câu này, anh chỉ cúi thấp đầu nói: “Hai ngày nay, xin chăm sóc Hầu tước cẩn thận. Mời thêm phòng tuẩn bổ canh giữ nhiều ở khách sạn để đề phòng có chuyện không hay xảy ra” “Sáng mai chúng tôi sẽ đi thuyền về Nhật Bản” “Chúc thuận buồm xuôi gió. Cáo từ!” Anh vừa quay người lên ngựa thì Hầu tước Saga từ trong khách sạn lao ra, cầm một tờ chi phiếu của ngân hàng Yokohama Specie, mở một trăm ngàn đại dương: “Tiên sinh Tần, đa tạ ngài đã ba lần cứu con gái tôi. Chút thành ý này không thể báo đáp” Tần Bắc Dương từ chối: “Xin lỗi, ngài hầu tước, tôi không cứu Hikari vì điều này. Cô ấy là một cô gái tốt, xin hãy cho cô ấy thêm chút tự do. Còn nữa, cô ấy rất nhớ nhung người mẹ quá cố, nếu có thời gian hãy đi thăm mộ mẹ cùng cô ấy” Anh ngại nói mình sở hữu khối tài sản năm trăm tấn vàng. Tần Bắc Dương kẹp chặt cái đinh thúc ngựa, hãn huyết mã và Cửu Sắc cùng rời khỏi đường Nam Kinh, Lão Kim và Trung Sơn theo sau. Giống như hiệp khách thời cổ đại, chỉ đi qua mảnh trời xanh mù mịt, trở thành cầu vồng trên bến Thượng Hải. Hầu tước Saga tinh thông kiếm đạo, đưa mắt nhìn người ngựa dần xa, nhỏ giọng nói: “Thì ra, người Trung Quốc cũng có anh hùng như thế! Dường như ta đã nhìn thấy Miyamoto Musashi!” Về tới khách sạn, Lão Kim và Trung Sơn bôi thuốc toàn thân cho Tần Bắc Dương, băng bó lại lần nữa như xác ướp. Nhưng anh không hề nghỉ ngơi mà mở hòm đồ nghề, tự tay sửa phần bị thương cho Cửu Sắc. Giống như năm đó mới tới Thượng Hải, anh ở “Núi Đạt Ma trên biển” Thượng Hải của Hồng Khẩu, sửa vết đạn cho thú trấn mộ ấu kỳ lân. May mà hai vết chó cắn không to lắm, giày vò đến trời sáng, Cửu Sắc rực rỡ hẳn lên. Hai mắt Tần Bắc Dương thức đến đỏ ngầu, chỉ nằm nghỉ ngơi một tiếng ở trên giường rồi dậy để đi tới bến tàu số mười sáu. Tám giờ sáng, anh gặp Saga Hikari lần cuối. Cô gái Nhật Bản đã lên tàu, không ngờ có thể được gặp lại Tần Bắc Dương. Cô cố hết sức vẫy tay với anh. Anh nhớ tới mùa xuân ba năm trước, khi anh thoát khỏi Kobe, Hikari cũng từ biệt anh như thế. Đây là thuyền của nhà Haneda, huy hiệu nhà Haneda và cờ mặt trời rực rỡ dưới ánh mặt trời của sông Hoàng Phố. Nhìn hai mặt trời ở trên trời và trên mũi tàu, trong lòng Tần Bắc Dương sinh ra dự cảm chẳng lành. Tầm mắt lướt qua sông Hoàng Phố, về phía bãi hoang của Lục Di Chủy phía Đông, một chiếc khinh khí cầu họa tiết đồng tiền ở Thiên Viên đang trôi lơ lửng.