← Quay lại trang sách

Chương 31-1 Mặc Giả Thiên Công (1)

Đêm đó, Tần Bắc Dương vượt sông Hoàng Phố, đến bãi hoang Lục Di Chủy ở phía đôngSau vài ngày gặp nhau lần trước, Tiền Khoa đã xây một kho chứa máy móc đơn giản, chiếc phi thuyền cỡ lớn trôi lơ lửng trên không. Trên nóc nhà còn chiếc phi cơ vận chuyển cỡ lớn của Caproni, cùng với thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh đang trong trạng thái ngủ đông. Lý Hưng Thịnh, Tiểu Quận vương, Caproni cùng hẹn gặp nhau ở đây. Lão Kim vẫn trải chiếu cỏ và mềm xuống đường để nằm như cũ. Lúc này ở trong phòng, không cần chịu đựng nỗi khổ mưa phùn gió bấc đêm đông, Trung Sơn đốt một chiếc lò nho nhỏ, Tiền Khoa ôm chai rượu mang từ quê hương Hồ Châu của anh. Ngoài cửa sổ, tuyết lại rơi. “Rượu mới, tăm màu lục, Đất hồng trét hoả lò. Chiều về trời rắt tuyết, Một chén hẳn ra trò” (1) (1) Trích bản dịch thơ “Vấn Lục Thập Cửu” của Bạch Cư Dị. Bản dịch thơ của Mailang trên Thiviennet. Tiểu Quận vương uống một chén rượu gạo, ngâm nga một bài thơ của Bạch Cư Dị. Tần Bắc Dương nhìn sông Hoàng Phố ngoài cửa sổ, rồi quay sang hỏi Tiền Khoa: “Thiếu đông gia của công xưởng thép cơ khí Science, anh bình luận vài câu về chỗ này đi?” “Chỗ này cũng là mảnh đất màu mỡ để trồng lúa và nuôi cá, có thể trồng lúa nước và bông vải, nhưng ưu điểm lớn nhất chính là sông Hoàng Phố” Sông Hoàng Phố bao quanh Lục Di Chủy đúng hình chữ S, thành bán đảo ba mặt nhìn ra sông. Góc “Chủy” của Lục Di Chủy đối diện với cửa sông Tô Châu. “Công xưởng của lệnh tôn sao lại muốn mở ở bến Tào Gia?” “Giáp sông Tô Châu nên vận chuyện hàng rẻ và tiện” Tiền Khoa theo cha nên khá hiểu biết về chuyện kinh doanh. “Để mà so sánh thì cảng sông Hoàng Phố rộng, nước sâu, vùng đất liền nội địa rộng, trung tâm của đường ven biển nam – bắc Trung Quốc, chiếm Trường Giang vào cửa biển. Có thể đi thuyền tới Nam Kinh, Hán Khẩu, thậm chí là Trùng Khánh. Thời Minh, sông Hoàng Phố thay thế sông Ngô Tùng, trở thành cảng lớn, thu thuế lương thực cung cấp cho hai thủ phủ Nam Bắc, ngành dệt may buôn khắp thiên hạ. Những năm Càn Long triều Thanh, Thượng Hải cũng trở thành nơi giao thương sông biển, nơi tụ hội của Đông Nam” “Người Anh thèm thuồng Thượng Hải, sau khi chiến tranh nha phiến đã thiết lập Tô giới, trở thành trung tâm ngoại giao của Trung Quốc. Cho tới nay, HongKong của thực địa chính thống cũng chỉ có thể được gọi là “Tiểu Thượng Hải”” “Bắc Dương, ý của anh là…” Tiền Khoa nhìn nơi chưa khai phá phía Đông của sông Hoàng Phố, suy nghĩ. “Lợi dụng lợi thế tự nhiên của cảng sông Hoàng Phố, xây một công xưởng ở vùng đất hoang của Lục Di Chủy?” “Ý kiến hay!” Lý Hưng Thịnh đỗng đứng phắt dậy, hai chén rượu trắng xuống bụng, mặt không đỏ mà còn trắng, nhìn ra tòa nhà xa xa bên ngoài bãi phía tây. “Anh nhìn đèn đuốc bên kia đi. Phố Đông và Phố Tây cùng uống nước trên một dòng sông, hà cớ gì bên kia sầm uất mà bên này lại đồng không mông quạnh chứ? Nếu xây công xưởng, lợi dụng vị thế tuyệt vời và vận chuyển đường thủy của sông Hoàng Phố, lưng dựa hai Tô giới lớn Thượng Hải và Hoa giới, còn gì lo lắng cho việc tạo ra một tân Thượng Hải nữa?” “Tân Thượng Hải?” Tiền Khoa tự rót cho mình một chén rượu Thiệu Hưng. “Công xưởng gì? Sắt thép? Đóng thuyền? Cơ khí? Hóa chất?” “Anh nhìn bên kia đi!” Tần Bắc Dương chỉ phi cơ vận chuyển Caproni, giống như một con dã thú lớn đang ẩn nấp. “Máy bay?” Tiền Khoa sáng mắt, không ngừng đổi tư thế ngồi từ ngồi xổm sang quỳ rồi ngồi khoanh chân. “Nên là, anh mới gọi tôi và Caproni qua đây?” “Không chỉ máy bay, còn là phi cơ vận chuyển. Tất cả đều bay trên trời, đều có thể thay đổi thế giới này. Giống như Thiên Sứ Bốn Cánh của anh!” “Mượn sức của Thiên Sứ Bốn Cánh?” “Chính thế” Tần Bắc Dương xoa đầu Cửu Sắc. “Người ta có thể cải tạo thú trấn mộ thành vũ khí giết người, sao lại không thể nghiên cứu triệt để nguyên lý của nó? Nếu như có thể cướp trước, tạo ra thú trấn mộ bay thì Trung Quốc không cần phải khom lưng quỳ gối xin mua kỹ thuật và thiết bị của Âu Mỹ nữa. Hơn nữa thiết bị bay của Trung Quốc còn có thể xuất khẩu đi Anh, Mỹ, Nhật nữa!” Lý Hưng Thịnh kính Tần Bắc Dương một chén rượu: “Từ thế kỷ 20 tới nay, các nhà khoa học phương Tây và Nhật Bản luôn nghiên cứu bí mật “Thể cơ giới có linh hồn”, chắc chắn không chỉ có mình Tiến sĩ Karl Hofertein. Nếu chúng ta tiếp tục ngây ngô, giữ của như kẻ nghèo nàn, canh giữ kho báu thú trấn mộ một cách vô ích, bảo thủ, giậm chân tại chỗ, thì Trung Quốc sẽ bị thú trấn mộ của tổ tiên ta phát minh ra hủy diệt mất. Nhưng tôi ở Anh đã nhiều năm, ở nơi khởi nguồn của cách mạng công nghiệp ba đảo Anh. Sản nghiệp hiện đại cần có cơ sở công nghiệp lớn mạnh như sắt thép, máy móc… còn cả kỹ sư và công nhân kỹ thuật. Nếu như không thể nắm giữ được kỹ thuật quan trọng, những linh kiện quan trọng nhất chỉ có thể nhập từ Âu Mỹ, thế không phải kế lâu dài” Tiểu Quận vương Thiếp Mộc Nhi lo lắng nói: “Có lý! Trung Quốc còn không chế tạo ra được một chiếc xe, nói gì tới máy bay?” “Gần đây ở châu Âu thịnh hành môn khoa học “Bionics”, tạo ra từ chữ La tinh, tôi dịch ra thành “Kỹ thuật sinh học”. Nghe nói Mặc Tử phát minh ra diều, tham khảo nguyên lý bay của loài chim. Âm thanh thời chiến phát minh ra, tham khảo nguyên lý sóng siêu âm của cá heo và dơi. Thú trấn mộ phức tạp hơn thế, chứa đựng tinh hoa của tự nhiên, ví dụ như tim của thú trận mộ – linh thạch, còn có những vật chất thuộc về thần linh” “Artificial Intelligence” Tần Bắc Dương lẩm bẩm một câu tiếng Anh giọng Nhật. “Rất nhiều nhà khoa học theo đuổi cả đời cũng chưa chắc đã thành công. Tập hợp sức mạnh của các anh em ta lại, dù là đội tốt nhất nhưng vẫn cần khắc phục vô số khó khăn. Bắc Dương, sao anh lại chọn chúng tôi?” Đang lúc say rượu nóng rực tới tận tai, Lý Hưng Thịnh đặt ra câu hỏi quan trọng nhất. “Anh là tiến sĩ khoa vật lý lý luận của đại học Cambridge. Nghiên cứu khoa học về thú trấn mộ sẽ có đề cập tới lý luận vật lý, thậm chí rất nhiều ngành khoa học theo đó, nên chắc chắn không thể thiếu nhà khoa học như anh. Anh còn tinh thông lịch sử và khảo cổ. Có tìm cả Trung Quốc hay người Hoa trên toàn thế giới cũng chỉ có duy nhất anh phù hợp” “Hưng Thịnh rất lấy làm vinh dự!” Tần Bắc Dương quay lại nhìn Tiền Khoa: “Anh là hậu duệ của gia đình Tiền thị danh giá vùng Hồ Châu, lệnh tôn là trùm giới công thương Thượng Hải, chú anh lại có trình độ đại học. Làm công thương nghiệp ở Thượng Hải, anh vô cùng chiếm ưu thế. Hơn nữa lần đầu mình quen nhau, tôi ngồi khinh khí cầu của anh, há chẳn phải duyên phận sao?” “Đây là vinh dự của tôi!” “Tiểu Quận vương!” Tần Bắc Dương vỗ vai Thiếp Mộc Nhi, “Năm chúng ta mười lăm, mười sáu tuổi, đã từng thi đấu trước cửa tòa án Bắc Kinh, mà anh còn thắng nữa. Bây giờ, anh là Nghị viên Quốc hội của Trung Hoa Dân Quốc. Dù tôi không ghét chính phủ Bắc Dương, nhưng thân phận Nghị viên của anh sẽ là thuận lợi lớn, có thể lừa ăn lừa uống ở giới chính thương Bắc Kinh và Thượng Hải” “Còn lừa tình nữa!” Tiểu Quận vương không hề giấu giếm, “Ở Trung Quốc, từ Lã Bất Vi đến Hồ Tuyết Nham, không có thương nhân nào đơn thuần, làm gì cũng cần tạo quan hệ với chính phủ, nếu không sẽ bị người ta diệt” “Đúng thế, thân phận và gia thế của anh là thứ mà người thấp hèn xuất thân thợ mộ như tôi đây không thể so sánh được. Có mối quan hệ của anh, xưởng này ít nhất cũng không bị người ta hà hiếp” Tiểu Quận vương giơ ngón cái: “Tần Bắc Dương, hai năm không gặp có khác. Anh không còn là tên quỷ liều lĩnh đầu óc đơn giản chỉ làm theo ý mình nữa rồi” Tần Bắc Dương không nghĩ đó là lời khen: “Rốt cuộc là chúng ta thay đổi thế giới, hay là thế giới thay đổi chúng ta” “Các anh đang nói chuyện gì đó?” Giuseppe Caproni hỏi bằng tiếng Anh vẻ khó hiểu, vừa rồi thấy mọi người nói chuyện vui vẻ còn anh chỉ lo ăn thịt, uống rượu. “Đúng rồi, anh là anh hùng không chiến của đại chiến thế giới, nhà thiết kế máy bay xuất sắc nhất châu Âu, vừa là em trai của Giovanni Batista Caproni nổi danh như cồn. Gia tộc của các anh có công xưởng máy bay vĩ đại ở Milano. Anh còn có thể dùng thân phận người Ý để thu hút nhân tài và kỹ thuật châu Âu, thậm chí là vươn ra thị trường nước ngoài” Tiền Khoa nói với Caproni bằng tiếng Pháp: “Chỉ cần hợp tác sản xuất máy bay và khinh khí cầu, thì có thể ngày ngày ăn thịt uống rượu, còn có đầy gái theo!” “Tôi gia nhập! Chúc mừng năm mới!”